Cũng không phải tất cả trẻ em đều là "Thiên tài" giống như Đào Từ, vừa học liền biết.
Uyển Uyển và Huyên Huyên học nửa ngày đều còn méo mó lảo đảo, thường xuyên té ngã.
Trương Huệ Nhã bên cạnh lại càng không được rồi.
Từ hai tấm đổi thành một tấm gỗ, không có cái nào là thành công cả.
Cuối cùng để ba ba nàng kéo đi.
Trên thực tế mấy bạn nhỏ không học được cũng không sao cả, khu thắng cảnh sớm đã có cân nhắc.
Dù sao đến trượt tuyết, ít nhất 80% là không biết.
Nếu như như vậy liền không chơi nữa thì làm sao để tiếp tục lừa tiền của bọn họ đây, đặc biệt là mấy người bạn nhỏ kia, bản thân cũng không kiên trì được bao nhiêu.
Cho nên chó kéo xe trượt tuyết liền ra đời.
Con chó vừa dễ thương vừa đáng yêu kéo xe trượt tuyết chạy ở trong tuyết, như này tốt hơn nhiều so với việc tự trượt tuyết rồi.
Quả nhiên ngồi xe trượt tuyết trở thành trọng điểm du ngoạn của mấy đứa nhóc mấy ngày sau đó.
Ngoài ra, tượng băng, suối nước nóng, phòng ăn.., không có nơi nào mà không lưu lại tiếng cười của các nàng.
Hai nhà cũng dần trở nên quen thuộc, đặc biệt là quan hệ giữa bọn nhỏ.
Còn tặng quà cho nhau, mấy người Đào Tử đưa cho Trương Huệ Nhã một con gấu bắc cực nhồi bông màu trắng.
Mà Trương Huệ Nhã đưa cho mỗi người các nàng một cái huy chương kỷ niệm của khu thắng cảnh.
Quà tặng rất bình thường, thế nhưng lại có ý nghĩa đặc biệt đối với bọn nhỏ, đại biểu quan hệ từ bạn bè biến thành bạn tốt có thể tặng quà cho nhau.
"Tiểu Nhã, hẹn gặp lại..." *3
"Tạm biệt chị Uyển Uyển, chị Đào Tử, chị Huyên Huyên..."
Trương Huệ Nhã vẫy vẫy tay nhỏ, cảm thấy vô cùng không muốn.
Bọn họ đi ra từ sân chơi trượt tuyết, chuẩn bị đi ăn cơm tối.
Nhưng mà mọi người không đi cùng nhau mà là tách ra ở cửa.
Nhìn mấy người Hà Tứ Hải rời đi, Hoắc Mai nói: "Chị Lý, anh Trương, các người đi theo tôi."
"Không không cần phiền toái như vậy, chúng ta ăn ở khách sạn ăn là được rồi." Lý Hồng Liên cảm thấy không ổn nên vội vàng đuổi theo Hoắc Mai.
"Chị Lý, tôi không đặt đồ ăn đêm nay, tôi chỉ là phụ trách dẫn đường, các người không đi thì cũng không thể trả lại tiền, chẳng phải là sẽ lãng phí sao." Hoắc Mai nói.
"Như vậy sao..." Lý Hồng Liên nghe vậy thì không nói cái gì nữa.
Trương Tử Hằng dắt tay con gái nhỏ, yên lặng mà đi theo phía sau.
Hắn biết, đây chính là bữa tối cuối cùng.
Ngày mai mấy người Lý Hồng Liên sẽ kết thúc chuyến du lịch này và trở về Lan Giang.
Mà bữa tối hôm nay chắc chắn cũng là tiếp dẫn đại nhân sắp xếp, cũng là tâm nguyện của hắn.
"Chồng à..."
Lý Hồng Liên quay đầu lại, gọi một tiếng, nhìn như giục hắn mau một chút, trên thực tế là đang quan sát sắc mặt của Trương Tử Hằng.
Làm vợ chồng nhiều năm, tâm trạng của đối phương chỉ cần hơi có chút không đúng thì hai người đều có thể cảm nhận được.
"Đến đây."
Trương Tử Hằng khom lưng ôm con gái vào trong lòng.
Hoắc Mai dẫn mọi người đi lung tung một hồi, cuối cùng đi tới một tiệm cơm.
Quán cơm không phải là rất lớn, thế nhưng được bố trí vô cùng ấm áp.
Chờ đi đến cửa, bọn họ cũng không có lập tức đi vào.
Hoắc Mai đứng lại nói rồi rằng: "Buổi tối của các người đã được chuẩn bị kỹ càng rồi, các người trực tiếp đi vào liền được. Tôi sẽ không đi vào nữa, nhiệm vụ hướng dẫn du lịch lần này coi như là kết thúc, chúc hành trình kế tiếp của các người sẽ vui vẻ."
"Cảm ơn cô, Hoắc tiểu thư." Lý Hồng Liên cảm kích nói.
Hai ngày nay, rất nhiều chuyện đều được Hoắc Mai hỗ trợ sắp xếp.
"Không cần khách sáo." Hoắc Mai nói.
Sau đó nàng đột nhiên đứng nghiêm, rồi chào một nhà ba người một cái.
Trương Tử Hằng ôm con gái, sửng sốt một chút còn không phản ứng lại, Hoắc Mai đã xoay người bước lớn rời đi rồi.
Nhưng mà Trương Huệ Nhã có giơ tay đáp lễ, tuy rằng tư thế không đúng tiêu chuẩn.
Lý Hồng Liên nhìn về phía Trương Tử Hằng bên cạnh, trong mắt tràn đầy vẻ tò mò.
"Chúng ta... Vào thôi." Trương Tử Hằng nhẹ giọng nói.
Hắn không giải thích, Lý Hồng Liên cũng không truy hỏi.
Sau đó nàng kéo cánh tay của chồng, một nhà ba người đi vào quán cơm.
Trong tiệm cơm không có bất kỳ ai.
Ngoại trừ có một nhân viên ở quầy lễ ra thì chỉ có một nhân viên phục vụ.
Nhìn thấy bọn họ đi vào, cũng không ai nói gì cả, trực tiếp dẫn bọn họ đến vị trí sát cửa sổ.
Mà nhân viên thu ngân đi ra khỏi quầy, treo bảng hiệu tạm đóng cửa ở trước cửa tiệm.
Vốn tưởng rằng vị trí quán cơm tương đối xa, nhưng sau khi ngồi xuống ở chỗ này lại phát hiện vị trí rất tuyệt, có thể thu hết toàn bộ trấn nhỏ vào đáy mắt.
Ánh đèn đủ mọi màu sắc, tô điểm trấn nhỏ khiến nó giống như ở trong giấc mộng.
Trương Huệ Nhã ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nghiêng đầu, tò mò nhìn ra bên ngoài cửa sổ thủy tinh. Nàng đang nghĩ, ở đây không biết có thể nhìn thấy mấy chị gái kia hay không.
Lý Hồng Liên và Trương Tử Hằng ngồi đối diện nhau.
Nàng mơ hồ cảm giác được, chồng mình đại khái sắp phải rời khỏi rồi, bởi vì ngày mai các nàng sẽ kết thúc hành trình này.
Nàng há miệng, có chuyện muốn nói.
Trương Tử Hằng lắc lắc đầu, nhìn về phía bên cạnh rồi nói: "Chờ món ăn lên rồi nói sau đi."
Chỉ thấy mấy nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên.
------
Dịch: MBMH Translate