Lý Hồng Liên liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn, tất cả đều là món ăn Lan Giang của bọn họ.
"Món ăn đã đủ, mời chậm rãi dùng bữa."
Sau khi nhân viên phục vụ cuối cùng đặt món ăn lên bàn rồi thấp giọng nói một câu thì trực tiếp xoay người rời đi.
Lúc này trong tiệm cơm chỉ còn dư lại ba người nhà bọn họ, ngay cả nhân viên thu ngân trước quầy lễ tân đều không thấy bóng dáng.
"Ăn cơm đi."
Trương Tử Hằng cầm lấy đũa, gắp món ăn cho Lý Hồng Liên.
"Đây là gà luộc măng chua mà em thích ăn." Trương Tử Hằng nói.
"Con cũng thích ăn." Đúng lúc này Trương Huệ Nhã xoay đầu lại lớn tiếng nói.
"Ba ba biết, cho con cái chân gà lớn này."
"Cảm ơn ba ba." Trương Huệ Nhã cao hứng nói.
Trương Tử Hằng đưa tay sờ đầu nàng, tràn đầy trìu mến.
Lý Hồng Liên không có ăn cơm, chỉ là nắm chặt đũa, si ngốc mà nhìn Trương Tử Hằng ngồi ở đối diện.
"Ăn đi."
Trương Tử Hằng bưng bát lên, nhẹ nhàng đặt đũa ở trong bát một hồi.
Lý Hồng Liên nghe vậy lúc này mới thu hồi ánh mắt, yên lặng mà ăn cơm.
Tuy rằng người Trương Huệ Nhã nhỏ, thế nhưng cũng không ngốc, mơ hồ cảm thấy bầu không khí có chút không đúng.
"Ba ba, mẹ..." Nàng ngẩng đầu lên, sợ hãi gọi một tiếng.
Nhìn mặt nàng dính đầy dầu, Trương Tử Hằng rút một tờ giấy rồi lau giúp nàng.
"Anh nói người chết rồi, tâm nguyện chưa xong thì sẽ lưu lại ở nhân gian, không thể trở về Minh Thổ. Vậy... vậy tâm nguyện của anh là gì hế?"
Lý Hồng Liên cúi đầu, gần như sắp chôn mặt ở trong bát.
"Cùng ăn một bữa cơm thật ngon với người nhà." Trương Tử Hằng.
Lý Hồng Liên nghe vậy nước mắt lập tức rơi xuống, rơi vào trong bát, rơi vào trên bàn, cũng rơi vào trong lòng Trương Tử Hằng.
"Mẹ..."
Thấy Lý Hồng Liên buồn, miệng nhỏ Trương Huệ Nhã dẹp xuống, cũng sắp khóc rồi.
"Đừng buồn nữa, ăn cơm đi.. Anh còn muốn... còn muốn có thể thật vui vẻ mà lên đường đây." Trương Tử Hằng có chút nghẹn ngào nói.
Lý Hồng Liên gật gật đầu, lau lung tung ở trên mặt một cái, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Trương Tử Hằng.
"Ô... Khụ... Khụ..."
Nàng cố nặn ra một nụ cười, đồng thời phát ra một tiếng cười kèm theo tiếng khóc nức nở.
Trương Tử Hằng rút ra một tờ giấy, cẩn thận lau giúp nàng.
"Sau khi anh đi rồi, nhớ chăm sóc tốt cho tiểu Nhã, cũng phải chăm sóc kỹ lưỡng cho chính mình."
Trương Tử Hằng gấp khăn tay đã lau nước mắt một cái chỉnh tề rồi đặt ở bên cạnh bàn.
"Anh yên tâm, em... em sẽ chăm sóc tốt cho tiểu Nhã." Lý Hồng Liên gật đầu rồi nói.
"Vất vả cho em rồi."
Trương Tử Hằng đưa bàn tay qua, nắm chặt tay của vợ.
"Ba ba, mẹ..." Trương Huệ Nhã lại gọi một tiếng, nước mắt không ngừng chảy xuống dọc theo gò má.
Nàng không rõ đã xảy ra cái gì, chỉ là thấy ba mẹ buồn thì nàng cũng cảm thấy thương tâm.
"Thôi được rồi, chúng ta ăn cơm đi, có rất nhiều món mà tiểu Nhã thích ăn nha." Trương Tử Hằng thu tay về, liếc mắt nhìn vợ rồi nói.
"Đúng, người một nhà chúng ta ăn một bữa cơm thật ngon đi."
Lý Hồng Liên bưng bát lên, nở nụ cười.
"Vào Tết năm ngoái, anh hai nói năm nay chúng ta sẽ qua nhà anh ấy. Anh không còn ở đây nữa, nếu như em không muốn đi thì không cần đi, mang theo tiểu Nhã về nhà ba mẹ em cũng được. Anh cảm thấy cũng rất tốt..."
"Đúng rồi, lão Tôn lần trước còn tìm anh mượn năm trăm tệ, hắn đã trả hay chưa? Trả lại rồi sao? Trả lại là tốt rồi."
"Tiểu Nhã sang năm đã lên lớp lá rồi, nàng phải tự học làm một số chuyện rồi..."
"Đồ trong nhà hỏng rồi, có thể nhờ anh hai đến sửa, thực sự không được thì tìm người đến sửa, nhiều nhất thì trả thêm ít tiền. Em không nên không nỡ lòng bỏ, cái gì cũng đều tự mình làm, làm cho mình mệt như vậy..."
"Mẹ trước đây đều là sống ở nhà anh hai, anh và anh cả mỗi tháng đều góp tiền sinh hoạt, một mình em mang theo đứa bé... không cần phải đưa đâu, anh nghĩ anh cả và anh hai cũng có thể hiểu cho..."
...
Lý Hồng Liên đang từ từ ăn cơm, lẳng lặng mà nghe chồng căn dặn từng câu.
Trương Huệ Nhã năm tuổi cũng dựng thẳng lỗ tai lên nghe, tuy rằng có rất nhiều thứ mà nàng nghe không hiểu.
"Nếu như..." Trương Tử Hằng đang nói đột nhiên dừng lại.
Lý Hồng Liên kinh ngạc mà nhìn về phía hắn.
Nhìn ánh mắt của vợ, Trương Tử Hằng lấy hết dũng khí.
"Nếu như sau này có thể gặp được một người thành tâm đối xử với em, em... em có thể..." Trương Tử Hằng cúi đầu, không dám nhìn vợ.
Sắc mặt của Lý Hồng Liên trở nên rất khó coi.
"Em có thể cân nhắc, tiểu Nhã nếu như... không muốn, có thể để anh cả hoặc là anh hai..."
"Ầm!"
Lý Hồng Liên tức giận vỗ đũa lên trên bàn.
Trương Huệ Nhã bị làm cho sợ hết hồn, vội vàng dịch người về phía Trương Tử Hằng.
"Anh coi em là hạng người gì?" Lý Hồng Liên tức giận chất vấn.
"Anh... Anh nói là nếu như, thực sự... thực sự không vượt qua nổi." Trương Tử Hằng hoang mang giải thích.
"Anh coi em là người gì?"
Lý Hồng Liên vẫn là câu nói kia, thế nhưng nàng lại đồng thời đưa tay về phía Trương Tử Hằng.
Lòng bàn tay nhìn như tầng tầng lại nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt của hắn.
Sau đó chính mình lại òa khóc lên.
"Ai, anh chỉ là không yên lòng hai mẹ con mà thôi." Trương Tử Hằng thở dài một tiếng rồi nói.
Lý Hồng Liên không nói chuyện, nàng bưng bát ăn cơm lên, vừa nghẹn ngào, vừa ăn cơm.
Nàng đã đồng ý với chồng là sẽ để hắn ra đi thật vui vẻ.
Dù cho có khổ sở thì nàng cũng phải ăn hết bữa cơm này.
------
Dịch: MBMH Translate