Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 705 - Chương 705: Bữa Cơm Này Không Ăn Cũng Được.

Chương 705: Bữa Cơm Này Không Ăn Cũng Được. Chương 705: Bữa Cơm Này Không Ăn Cũng Được.

“Ba, mẹ khóc rồi." Trương Huệ Nhã kéo cánh tay của Trương Tử Hằng nhỏ giọng nói.

"Ba đã biết." Trương Tử Hằng đặt bàn tay lớn ở trên đỉnh đầu của Trương Huệ Nhã, nhẹ nhàng xoa một cái.

"Tiểu Nhã..."

"Vâng."

"Ba có mấy lời muốn nói với con."

"Được nha."

Trương Huệ Nhã nghe vậy, nghiêng đầu, nhìn Trương Tử Hằng với vẻ mặt nghiêm túc.

Mắt to chớp mắt giống đang hỏi, ba muốn nói cái gì?

"Chúng ta nói rõ trước, sau khi con nghe... không được đau lòng, cũng không được khổ sở..." Trương Tử Hằng nói.

Nhưng mà Trương Tử Hằng còn chưa nói, miệng nhỏ của Trương Huệ Nhã đã xẹp xuống, bày ra dáng vẻ muốn khóc.

"Đừng buồn mà, ba tin tưởng tiểu Nhã là người kiên cường nhất, là đứa nhỏ tốt nhất." Trương Tử Hằng ôm nàng vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt của nàng.

Trương Huệ Nhã ngoan ngoãn gật gật đầu.

Trương Tử Hằng hít một hơi, liếc mắt nhìn Lý Hồng Liên ngồi ở đối diện.

Chuyện này sớm muộn gì cùng phải nói cho con gái, con gái sớm muộn gì cũng sẽ biết, chắc chắn là không che giấu nổi.

So với việc để vợ nói, còn không bằng tự mình nói cho nàng.

"Ba ba... Ba ba... Ba thực ra... thực ra đã... hi sinh từ lâu rồi."

Trương Tử Hằng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của con gái, bỗng nhiên lại có chút sợ hãi, không dám nói ra chữ chết mà là đổi thành hi sinh.

Đối với đứa trẻ năm tuổi mà nói, có lẽ... có lẽ còn không biết hi sinh có ý gì là gì.

Đương nhiên chuyện này chỉ là Trương Tử Hằng ôm tâm lý may mắn mà thôi.

Trương Huệ Nhã nghe vậy ngơ ngác mà nhìn Trương Tử Hằng.

"Tiểu Nhã?" Trương Tử Hằng đưa tay sờ gương mặt của nàng.

Trương Huệ Nhã oa một tiếng rồi khóc lớn.

"Ba ba chết rồi có đúng hay không?" Trương Huệ Nhã vừa khóc vừa hỏi.

Lý Hồng Liên và Trương Tử Hằng nghe vậy liếc mắt nhìn nhau, hơi kinh ngạc vì con gái biết ý nghĩa của hi sinh.

"Rất nhiều bạn nhỏ trong nhà trẻ đều nói, ba con hi sinh rồi... Hi sinh chính là chết rồi... con rất là buồn... con mới không thèm tin tưởng bọn họ..."

Nước mắt nàng không ngừng rơi xuống, Trương Huệ Nhã vừa lau nước mắt vừa nói.

"Sao con lại không nói việc này với mẹ?"

"Chết rồi là không còn nữa, cũng không nhìn thấy nữa. Con cảm thấy rất buồn, không muốn mẹ cũng buồn. Hơn nữa mẹ còn nói, ba là đi bắt kẻ xấu, chẳng mấy chốc sẽ trở về. Con tin tưởng mẹ, mới không tin tưởng mấy kẻ xấu xa như bọn họ..."

Trương Huệ Nhã hỏi tiếp: "Ngày hôm đó ba nói với mẹ, ba gặp được thần tiên, thần tiên giúp ba trở về nhìn chúng con một chút có đúng hay không?"

Trương Tử Hằng sửng sốt, nhìn ánh mắt trong suốt của con gái, trong ngực cảm thấy rất đau.

Vốn cho rằng nàng chỉ là đứa nhỏ năm tuổi, còn không hiểu những này, thì ra nàng lại hiểu hết.

Trương Tử Hằng gật gật đầu.

"Ba có thể nói với thần tiên rằng không muốn đi nữa, ở lại cùng con với mẹ có được hay không?” Trương Huệ Nhã nghẹn ngào hỏi.

Trương Tử Hằng trầm mặc một chút, cuối cùng đành nhẫn tâm lắc lắc đầu.

"Xin hắn cũng không được sao?" Trương Huệ Nhã ngây thơ nói.

Trương Tử Hằng ôm nàng vào trong lòng.

Hắn đã không biết nên nói cái gì nữa.

"Tiểu bảo bối của ba..." Trương Tử Hằng ôm chặt nàng, khóc không thành tiếng.

Trương Huệ Nhã khóc càng lớn lơn, chặt chẽ ôm cổ Trương Tử Hằng, không buông tay.

"Con không muốn ngươi đi, con không muốn ba ba đi..."

"Bữa cơm này không ăn cũng được."

Đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một giọng nói sâu kín.

Lý Hồng Liên nghe tiếng nhìn lại, kinh ngạc nói: "Hà tiên sinh?"

Nàng rất kinh ngạc, Hà tiên sinh mà bọn họ quen biết trong chuyến du lịch đã ngồi ở bên cạnh bọn họ không biết từ khi nào.

"Tiếp dẫn đại nhân." Trương Tử Hằng đứng lên, đưa con gái trong lòng cho Lý Hồng Liên.

Sau đó đi tới, quỳ xuống với Hà Tứ Hải.

"Không cần như vậy." Hà Tứ Hải vội vàng đỡ hắn đứng lên.

"Anh là... Anh là..." Lý Hồng Liên ôm con gái lắp ba lắp bắp hỏi.

"Đây chính tiếp dẫn đại nhân giúp anh trở về gặp hai người." Trương Tử Hằng nói.

Trương Huệ Nhã được mẹ ôm vào trong lòng, giãy giụa muốn xuống.

Lý Hồng Liên chỉ có thể để nàng xuống.

Trương Huệ Nhã lập tức chạy đến trước mặt Hà Tứ Hải.

Nàng nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt tò mò rồi nói: "Ba của chị Đào Tử, chú là thần tiên sao?"

Hà Tứ Hải không hề trả lời, chỉ là mỉm cười sờ sờ đầu nhỏ của nàng.

Trương Huệ Nhã kéo ống tay áo của hắn rồi nói: "Thần tiên đại nhân, van cầu chú, không nên mang ba của cháu đi có được hay không?"

Nàng lại tiếp tục nói: "Cháu cho chú hết đồ chơi của cháu, đều chơi rất vui, còn có... còn có tiền mừng tuổi mà mấy người bà nội cho cháu vào dịp tết nữa. Mẹ đều đang giữ giúp cháu, có thể mua rất nhiều đồ vật..."

Nàng nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt đầy cầu xin, nhìn ánh mắt hồn nhiên của nàng, Hà Tứ Hải nhìn về phía Trương Tử Hằng ở bên cạnh.

"Tự anh quyết định đi, đi hay là ở lại." Hà Tứ Hải nói.

"Tiếp dẫn đại nhân, tôi nghĩ tôi vẫn là ở lại đây đi, ở lại bên cạnh mẹ con các nàng." Trương Tử Hằng nói.

"Không... Không nên, tiếp dẫn đại nhân, nếu như ở lại nhân gian, sẽ có nguy hiểm gì hay không..." Lý Hồng Liên vội la lên.

Nàng lo lắng chồng mà ở lại nhân gian sẽ có chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như hồn phi phách tán.

"Ảnh hưởng lớn nhất hiện nay chính là có khả năng làm lỡ anh vào luân hồi." Hà Tứ Hải nói.

Lý Hồng Liên nghe vậy, rất là xoắn xuýt mà nhìn về phía Trương Tử Hằng. Nàng vừa muốn giữ chồng ở bên người, lại lo lắng sẽ làm lỡ hắn vào luân hồi.

"Tiếp dẫn đại nhân, tôi đã quyết định rồi, bữa cơm này không ăn cũng được. Tôi muốn ở lại bên cạnh các nàng, dù cho không vào luân hồi." Trương Tử Hằng nói.

"Nhưng cho dù như vậy, các nàng sẽ không nhìn thấy anh, anh không hối hận sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

Lý Hồng Liên nghe vậy phản ứng lại, tuy rằng chồng ở lại bên cạnh các nàng thế nhưng bọn họ vẫn không thể nhìn thấy hắn, như vậy ở lại còn có ý nghĩa sao? Còn làm lỡ việc chồng mình vào luân hồi.

Nàng há miệng vừa muốn phản đối, đã nghe Trương Tử Hằng nói như chặt đinh chém: "Tôi không hối hận."

"Nếu đã như vậy, tôi sẽ không tiếp tâm nguyện của anh nữa." Hà Tứ Hải đưa tay khoát một cái, đèn Dẫn Hồn xuất hiện ở trong tay hắn.

Trương Huệ Nhã tò mò liếc mắt nhìn, quay đầu lại nhìn một chút về vị trí đặt đèn vừa nãy.

"Chồng à..." Lý Hồng Liên lo lắng gọi một tiếng.

"Coi như là vì đứa nhỏ, ngày 15 tháng 7 hàng năm, các người tới trấn Hồ Kim Hoa Hợp Châu... Tôi cho các người cơ hội đoàn tụ một lần."

Hà Tứ Hải lại xoa đầu của Trương Huệ Nhã một cái.

Sau đó người lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng ở trước mặt bọn họ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment