Hà Tứ Hải biết, tâm nguyện của mỗi quỷ là khác nhau, cũng không phải tất cả quỷ đều muốn giải quyết xong tâm nguyện để đi tới Minh Thổ.
Giống như cô gái tên là Dương Thanh Thanh của Bạch tộc trước đó, tâm nguyện của nàng chính là có thể đi sau người mình ngưỡng mộ, đi khắp mọi nơi trên thế giới.
Chờ ngày nào đó nàng mệt mỏi, chán rồi, đã nhìn đủ rồi, có thể bỏ xuống, đương nhiên sẽ trở về Minh Thổ, căn bản không cần Hà Tứ Hải giúp nàng hoàn thành tâm nguyện.
Cho nên Hà Tứ Hải cũng không cảm thấy ngoài ý muốn khi Trương Tử Hằng đưa ra quyết định như vậy.
Mấy người Lý Hồng Liên sắp kết thúc chuyến du lịch và về nhà, mấy người Hà Tứ Hải cũng phải đi về, thứ nên chơi đều đã chơi, ở lại thêm cũng không có nhiều ý nghĩa lắm.
Nhưng mà bởi vì không cần đi máy bay cho nên cũng không vội, sáng sớm sau khi thức dậy bọn họ mới bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Chủ yếu là mấy thứ như ga trải giường và vỏ chăn, đây là thói quen của Lưu Vãn Chiếu, ra ngoài đều thường mang theo đồ của nhà, do đó cũng đương nhiên là phải mang về để giặt sạch rồi.
Hà Tứ Hải giúp Lưu Vãn Chiếu thu dọn.
Ba đứa nhóc tinh lực dồi dào đang không ngừng chạy tới chạy lui.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Hà Tứ Hải còn không đứng dậy, ba người Đào Tử đã chạy qua rồi.
"Là ai thế, không nói thì sẽ không mở cửa đâu nha." Đào Tử đứng ở sau cánh cửa rồi hô lên.
"Chị Đào Tử, là em, em tiểu Nhã." Giọng nói của Trương Huệ Nhã vang lên ở bên ngoài cửa.
"Ba ba, chúng con có thể tìm em tiểu Nhã chơi không?" Đào Tử quay đầu lại hô.
"Được, thế nhưng chỉ có thể chơi ở bên cạnh, không thể chạy loạn nha." Hà Tứ Hải nói.
Đào Tử nghe vậy, lúc này mới mở cửa ra, quả nhiên Trương Huệ Nhã đang ôm gấu nhỏ và đứng ở ngoài cửa.
"Chị Đào Tử thần tiên..."
Trương Huệ Nhã gọi Đào Tử với vẻ mặt chờ đợi.
Đào Tử: (°ー°〃)
Nàng còn chưa phản ứng lại từ trong lời nói của Trương Huệ Nhã đã nghe tiếng hô kinh hoảng của Lý Hồng Liên ở sát vách: "Tiểu Nhã, tiểu Nhã, con đi đâu rồi..."
"Mẹ, con ở đây." Trương Huệ Nhã vội vàng chạy về.
Thì ra nàng nhân lúc mẹ nàng đang thu dọn đồ đạc không chú ý, lén chạy ra ngoài.
Nhìn Trương Huệ Nhã chạy về, Đào Tử và Uyển Uyển còn có Huyên Huyên đều liếc mắt nhìn nhau, sau đó chạy theo.
"Dọa chết mẹ rồi, lúc ở bên ngoài, không thể chạy loạn, có biết không?"
Trong phòng, Lý Hồng Liên đang ôm con gái vào trong lòng, nhìn thấy mấy nhóc Đào Tử liền vội vàng thả con gái ra.
Sau khi hiểu rõ thân phận của Hà Tứ Hải, nàng cảm thấy rất tò mò đối với thân phận của ba đứa nhỏ này. Nàng há miệng, lại không biết nên nói như thế nào.
Cuối cùng chỉ có thể nói một câu đơn giản: "Các cháu tới rồi."
"Hừm, chúng cháu đến tìm tiểu Nhã chơi." Huyên Huyên nói.
Lúc này tiểu Nhã lại chạy đến trước mặt Đào Tử, nói: "Chị Đào Tử thần tiên."
Đào Tử cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
"Chị không phải là thần tiên, chị là trẻ nhỏ." Đào Tử nói.
"Nhưng mà ba của chị là thần tiên mà?" Trương Huệ Nhã có chút nghi hoặc.
Đào Tử nghe vậy thì lại càng nghi hoặc.
"Ba ba chính là ba ba nha." Nàng ngây ngốc nói.
Trương Huệ Nhã cũng cảm thấy mơ hồ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn mẹ bên cạnh.
"Được rồi, chị Đào Tử chính là một bạn nhỏ bình thường thôi." Lý Hồng Liên nói.
Trong lòng nàng suy đoán, Đào Tử đại khái cũng không biết thân phận của cha nàng, dù sao nó cũng có chút thần bí, vẫn không nên để cho đứa nhỏ tiếp xúc mới tốt.
Ví dụ như chồng của nàng, xưa nay không bao giờ nói chuyện làm ăn với mẹ con các nàng.
"Vậy chị có thể để cho ba của em gặp ba của chị có được không?" Trương Huệ Nhã hỏi với vẻ mặt đầy hy vọng.
Nhưng mà Đào Tử có chút ngây ngốc, cái gì là ba của chị, ba của em vậy?
"Em có thể cho chị cái này."
Trương Huệ Nhã thấy Đào Tử không nói lời nào thì có chút sốt ruột, cầm lấy một hộp kẹo cứng trên bàn rồi nói.
Đào Tử không rõ, Huyên Huyên và Uyển Uyển lại có chút rõ ràng.
Nói trắng ra chính là em tiểu Nhã muốn gặp ba của mình.
Ba nàng đang đứng ở sau lưng nàng, nhưng mà em tiểu Nhã lại không nhìn thấy.
Hơn nữa, kẹo bơ cứng đúng là rất ngon nha.
Ngày hôm qua các nàng đã ăn qua.
"Hi hi..." Uyển Uyển đầu tiên là cười khúc khích.
Sau đó chỉ về phía sau Trương Huệ Nhã rồi nói: "Ba của em đang đứng ở sau lưng em nha."
Trương Huệ Nhã nghe vậy thì vui mừng xoay người, nhưng mà phía sau không có cái gì cả.
Nhưng mà Lý Hồng Liên nghe vậy thì kinh ngạc nhìn nàng một cái, sau đó nhớ tới ngày thứ nhất, hình như cũng là đứa nhỏ này nói ba người nhà bọn họ đến đây du lịch.
Cho nên nàng cũng có thể nhìn thấy quỷ?
"Không có mà." Trương Huệ Nhã thất vọng.
"Ha ha, chị có thể làm cho em nhìn thấy ba của em, em cho chị ăn cái kia đã."
Huyên Huyên chỉ vào kẹo bơ cứng trong tay Trương Huệ Nhã rồi chỉ chỉ vào miệng nhỏ của mình.
------
Dịch: MBMH Translate