Ngày hôm qua Trương Huệ Nhã đã cho các nàng ăn loại kẹo này, rất là ngon, thế nhưng bởi vì quá ngọt cho nên Lưu Vãn Chiếu không cho các nàng ăn nhiều, một người chỉ ăn một viên, không cảm thấy đã nghiền.
"Cho chị."
Trương Huệ Nhã nghe vậy, không chút do dự mà nhét cả hộp kẹo bơ cứng vào trong lòng Huyên Huyên.
Sau đó nhìn Huyên Huyên với vẻ mặt chờ đợi.
Huyên Huyên liếc mắt nhìn hộp kẹo bơ cứng đầy ắp trong tay, rất là hài lòng.
Sau đó đưa tay sờ ở phía sau cái mông, mò đèn Dẫn Hồn ra.
Lý Hồng Liên vừa mừng vừa sợ, thì ra chiếc đèn kia lại ở trong tay đứa nhỏ này.
Mà Trương Huệ Nhã cũng lập tức nhìn xung quanh phòng, tìm kiếm ba ba.
Đào Tử đây, lại lặng lẽ nhìn về phía sau Huyên Huyên, thậm chí còn nghi hoặc mà duỗi tay nhỏ ra rồi sờ về phía mông của Huyên Huyên.
Cái mông này rốt cuộc là có gì khác so với cái của nàng, vì sao có thể lấy ra được một cái đèn lồng màu đỏ, nàng đã tò mò từ lâu rồi.
"Ai nha, không được sờ mông của người ta." Huyên Huyên vội vàng đánh lên cánh tay của Đào Tử.
"Chỉ sờ một chút, sờ một chút, cái mông của chị thật là thần kỳ nha." Đào Tử tò mò nói.
"Làm gì có, đi ra, đi ra nhanh một chút..."
"Chỉ một hồi, chỉ một hồi..."
...
Hai người bọn họ nhốn nháo loạn tùng phèo, Trương Huệ Nhã lại sắp khóc rồi.
"Vẫn... Vẫn không có."
"Hi..."
Uyển Uyển há mồm muốn cười theo bản năng, nhưng tiếp theo phát hiện hình như không đúng lắm, vội vàng che miệng nhỏ của mình lại.
Sau đó lặng lẽ nói: "Phải do ông chủ thắp sáng mới được."
Huyên Huyên nghe vậy thì kinh ngạc, hình như đúng là vậy, nàng quên mất.
"Em chờ một chút."
Huyên Huyên nhét hộp kẹo bơ cứng vào trong tay Trương Huệ Nhã, nhấc đèn Dẫn Hồn chuẩn bị chạy ra ngoài.
Sau đó như nhớ tới cái gì, lại chạy về, để Trương Huệ Nhã mở hộp ra, cầm một viên kẹo bơ cứng.
Rồi lại chạy ra ngoài dưới cái nhìn mờ mịt của mọi người.
"Chị." Trương Huệ Nhã lo lắng gọi một tiếng.
"Hi hi... Nàng đi tìm ông chủ thắp sáng là được rồi." Uyển Uyển nói.
Đào Tử bên cạnh gãi đầu một cái, luôn cảm thấy có bí mật gì đó mà nàng không biết.
"Ông chủ, ông chủ..."
Hà Tứ Hải đang giúp Lưu Vãn Chiếu gấp ga trải giường, bỗng thấy Huyên Huyên cầm đèn Dẫn Hồn, hấp tấp chạy vào từ bên ngoài.
"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi.
"Cái này ~ "
Huyên Huyên chạy đến bên cạnh hắn, nhón chân gọi, rồi giơ đèn Dẫn Hồn trong tay nàng lên cao.
"Làm gì?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Giúp em thắp sáng nó lên." Huyên Huyên nói.
"Vì sao? Đang rất tốt thắp sáng nó làm gì?" Hà Tứ Hải mỉm cười hỏi.
"Ừm... Ừm... Trên hành lang tối om, em muốn rọi sáng sáng." Huyên Huyên vừa liếc mắt vừa nói.
"Ồ..., có đúng không?" Hà Tứ Hải đưa tay thắp sáng đèn Dẫn Hồn trong tay nàng.
"Cám ơn ông chủ." Huyên Huyên vui mừng cầm đèn Dẫn Hồn về.
Sau đó móc móc ở trong túi, móc ra một viên kẹo, nhét ở trong tay Hà Tứ Hải, "Cái này cho anh ăn."
Tiếp theo liền xoay người chạy ra ngoài.
Lưu Vãn Chiếu hơi kinh ngạc mà nhìn về phía Hà Tứ Hải, nàng đều có thể nhìn ra Huyên Huyên đang nói dối, Hà Tứ Hải không thể không thấy được.
Hà Tứ Hải cười lắc lắc đầu, cúi đầu nhìn về phía viên kẹo bơ cứng trong tay, sau đó đưa cho Lưu Vãn Chiếu: "Cái này cho em ăn."
"Quá ngọt rồi." Lưu Vãn Chiếu nói.
Nhưng vẫn đưa tay nhận lấy.
"Ngọt chút mới tốt..." Hà Tứ Hải cười nói.
"Tạm biệt thần tiên đại nhân..."
"Tạm biệt dì..."
"Tạm biệt chị Đào Tử, chị Uyển Uyển, chị Huyên Huyên..."
Tâm tình của Trương Huệ Nhã xem ra rất tốt, vẫy vẫy tay nhỏ, chào tạm biệt từng người.
Lý Hồng Liên cúi đầu thật sâu với Hà Tứ Hải, sau đó dắt con gái, kéo hành lý, mỉm cười rời đi.
Trương Tử Hằng đứng ở sau nàng nghiêm một cái, kính cẩn chào Hà Tứ Hải rồi xoay người đuổi theo hai mẹ con.
"Chào tạm biệt em gái." ×3
"Hẹn gặp lại."
Trương Huệ Nhã quay đầu lại, vẫy tay với ba đứa nhỏ rồi theo mụ mụ vào thang máy.
Thang máy đóng lại, Lý Hồng Liên nhìn về phía hình chiếu của hai mẹ con trên vách thang máy. Nàng phảng phất như nhìn thấy chồng đang đứng sau lưng các nàng, bảo vộ hai mẹ con các nàng.
"Ba ba, chúng ta lúc nào trở lại vậy?" Đào Tử thấy hai người Trương Huệ Nhã rời đi, liền quay đầu hỏi Hà Tứ Hải.
“Không phải là còn phải ăn bữa tiệc lớn sao? Buổi trưa ăn cơm xong hãy đi.”
Cái mà Đào Tử gọi là bữa tiệc lớn thực ra chính là tiệc đứng của khách sạn.
Trẻ nhỏ vô cùng thích loại này, một mặt là nhiều người náo nhiệt, mặt khác chính là có thể tùy ý chọn món ăn.
Đương nhiên chủ yếu nhất vẫn là có kem ly.
Mùa đông lạnh, có thể ăn một miếng kem ly, thật đúng là rất không dễ dàng.
Làm trẻ nhỏ thực sự là quá khó khăn mà.
"Nghĩ cái gì vậy, ba mang bọn con đi dạo ở trên trấn." Hà Tứ Hải gõ nhẹ một cái ở trên đầu của Đào Tử.
Giờ trả phòng là hai giờ chiều, cũng không vội.
Đào Tử bất mãn mà ôm đầu nhỏ, sau đó liếc xéo Hà Tứ Hải.
"Làm gì?" Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi.
"Ba ba, ba có phải là có bí mật lớn gì đó không nói cho con biết hay không." Đào Tử hỏi.
"Bí mật lớn? Bí mật lớn gì?"
Hà Tứ Hải có chút kỳ quái về mạch não của nàng, không biết tại sao nàng lại đột nhiên hỏi như vậy.
"Ba biết ma pháp, chị Huyên Huyên biết ma pháp, chị Uyển Uyển biết ma pháp? Vì sao chỉ có một mình con là không có vậy? Ba có phải là không muốn dạy con hay không?" Đào Tử nắm chặt nắm đấm, hầm hừ hỏi.
Hà Tứ Hải nhất thời nghẹn lời, không biết nên giải thích như thế nào với nàng, nhưng tại sao lại bỗng nhiên nhắc đến đề tài này thế.
Đúng lúc này, Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nói: "Chờ đã, chờ chút, còn có dì nữa, còn có dì nữa. Đào Tử, cháu có phải là quên mất dì rồi hay không, dì cũng không biết ma pháp nha."
" y..."
Đúng rồi, Đào Tử xấu hổ nở nụ cười, còn có dì Lưu cũng không biết ma pháp.
Nhưng lần này nàng lại càng thêm lẽ thẳng khí hùng, nắm quả đấm nhỏ, hầm hừ nói: "Nói nhanh một chút, vì sao ba không dạy ma pháp cho dì Lưu. Ba có phải là... không... không thích nàng nữa."
"Là yêu, là yêu..." Huyên Huyên ở bên cạnh nhỏ giọng sửa.
Hà Tứ Hải lập tức quay đầu nhìn về phía nàng.
------
Dịch: MBMH Translate