Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 708 - Chương 708: Có Tuyết Rồi.

Chương 708: Có Tuyết Rồi. Chương 708: Có Tuyết Rồi.

"Ha ha..."

Huyên Huyên chột dạ không dám đối mặt với Hà Tứ Hải, vội vàng ngó qua chỗ khác, vừa vặn đối diện với đôi mắt của Uyển Uyển.

"Hi hi..."

Huyên Huyên: -_-||

"Nói nhanh một chút, có phải là không yêu dì Lưu nữa?" Đào Tử cao giọng chất vấn Hà Tứ Hải.

"Đúng, nói nhanh một chút, có phải là không yêu em nữa rồi hay không?" Lưu Vãn Chiếu nắm chặt nắm đấm, nhẹ nhàng đấm nhẹ lên người Hà Tứ Hải một quyền.

"Em hùa theo làm gì thế?" Hà Tứ Hải cảm thấy không còn gì để nói.

"Đi, đi dạo phố đi." Hà Tứ Hải bước lớn đi về phía trước.

"Đừng nghĩ chạy." Đào Tử đuổi theo, dùng tay nhỏ nhanh chóng đánh hai cái ở trên mông Hà Tứ Hải.

Nhìn xem sự lợi hại của gà trống lớn Đào Tử.

"Nhìn hổ lớn này, sẽ lập tức ăn sạch gà trống lớn."

Hà Tứ Hải xoay người lại, tay hóa thành móng vuốt, một cái bắt được tay nhỏ của Đào Tử, làm cho nàng không thể tránh thoát được.

Sau đó ôm nàng lên.

"Gào gừ, gào gừ, con hiện tại đã biến thành một con gà trống lớn điên cuồng."

Đào Tử không ngừng uốn éo ở trong lồng ngực của Hà Tứ Hải, cúi đầu, không ngừng cố gắng đụng đầu về phía Hà Tứ Hải, giống như là thực sự phát điên.

Hà Tứ Hải sợ nàng bị thương, đương nhiên chỉ có thể đầu hàng chịu thua, để nàng xuống.

"Hừ, sợ chưa, biết sự lợi hại của trẻ nhỏ chưa, nhìn xem sau này ba còn dám bắt nạt trẻ con nữa hay không?" Đào Tử đắc ý nói.

"Đúng, ba sợ rồi, ba sợ rồi." Hà Tứ Hải cầu xin tha thứ.

Nhưng mà Đào Tử cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, thật giống như đã quên chuyện gì đó rồi...

"Oa, có tuyết rồi nè." Sau khi bọn họ đi ra từ khách sạn, phát hiện hoa tuyết đang bay đầy trời.

Đào Tử lập tức xông vào trong tuyết, ném một chút nghi hoặc kia ra sau đầu.

"Đào Tử chờ chị với."

Huyên Huyên lập tức đuổi theo, phía sau chính là tiếng hi hi ha ha...

Nhìn ba đứa nhóc chạy xa rồi, Hà Tứ Hải ôm lấy bả vai của Lưu Vãn Chiếu bên cạnh rồi nói: "Bỏ đá xuống giếng đúng không?"

"Hừ, lẽ nào Đào Tử nói không đúng sao? Anh có phải là không yêu em nữa rồi?" Lưu Vãn Chiếu ngước cổ, ngạo kiều nói.

"Em lại đi nghe Đào Tử nói bậy, không thể nào?" Hà Tứ Hải nói.

"Vậy vì sao anh lại không dạy em 'Ma pháp'?" Lưu Vãn Chiếu tựa như cười mà không phải cười mà nhìn hắn.

Đôi mắt sáng lấp lánh, ánh lên vẻ giảo hoạt.

Hà Tứ Hải cũng không biết nàng là nhân cơ hội này cố ý đặt câu hỏi, hay là thuần túy chỉ nói là chơi.

"Trước không phải đã nói với em rồi sao, tín ngưỡng có độc, thần lực càng có độc." Hà Tứ Hải nói.

"Ồ?"

Lưu Vãn Chiếu nhíu nhíu mày, đưa tay sờ sờ món đồ trang sức màu xanh lá đang đeo trên cổ.

Hà Tứ Hải:...

"Được rồi, đùa anh thôi, không ngờ anh lại coi là thật." Lưu Vãn Chiếu bỗng nhiên bật cười.

Hà Tứ Hải lại khẽ cười cười.

Sau đó đưa tay sờ về phía gò má của nàng, "Có một số việc, trong lòng anh nắm chắc."

"Đúng vậy, đúng vậy, em biết rồi, thần tiên đại nhân, đi nhanh một chút đi." Lưu Vãn Chiếu nắm tay của hắn, đi về phía trước.

"Ngày hôm qua nhìn thấy phía trước có vài cây hoa mai, nở ra chắc chắn sẽ rất đẹp, đợi lát nữa anh giúp em chụp vài tấm ảnh với hoa đi." Lưu Vãn Chiếu bỗng nhiên nói, đồng thời còn nhấn mạnh chữ hoa.

Hà Tứ Hải:...

Cảm thấy nàng vẫn là đang ghen, ghen tuông thật là lớn.

"Ha ha, vậy nhất định phải chụp cho em vài tấm, hoa đúng là rất đẹp." Hà Tứ Hải nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì hất tay của hắn ra.

Khom lưng nắm lên một đống tuyết rồi đập về phía Hà Tứ Hải: "Móng heo lớn."

Hà Tứ Hải bị đập ngay chính giữa, Lưu Vãn Chiếu lập tức cảm thấy hài lòng giống như một đứa nhỏ, nhảy nhót, cười ha ha ở trong đống tuyết.

Trên thực tế lấy năng lực phản ứng của Hà Tứ Hải, Lưu Vãn Chiếu làm sao có khả năng đập trúng hắn.

Chỉ có điều dùng một quả cầu tuyết lại có thể khiến nàng hài lòng như vậy, không phải là rất có giá trị sao?

"Đừng chạy, xem của anh đây." Hà Tứ Hải khom lưng cầm một đống tuyết lên, tiện tay xoa thành bóng, ném về phía Lưu Vãn Chiếu.

Đáng tiếc không ném trúng, bay thoáng qua, Lưu Vãn Chiếu bị làm cho sợ hết hồn, lại càng thêm đắc ý.

"Ô ô ô..., anh không được a?" Lưu Vãn Chiếu làm cái mặt quỷ, tràn đầy trào phúng.

"Làm sao có thể nói đàn ông không được? Anh sẽ để cho em nhìn một chút sự lợi hại của anh." Hà Tứ Hải lập tức lại xoa mấy quả cầu tuyết rồi ném tới.

Mỗi lần không phải là sai lệch thì chính là kém một tẹo tèo teo, khí thế của Lưu Vãn Chiếu càng ngày lại càng hung hăng.

Không chỉ không ngừng phản kích, còn không ngừng trào phúng.

Đúng lúc này, ba đứa nhóc chạy về.

"Dì Lưu, cháu đến giúp dì."

Đây là mối thù chúng.

"Chị, nhìn em, em lợi hại nhất."

Đây là chị em đồng tâm.

"Hi hi..."

Đây là người tàn nhẫn không nhiều lời.

"Này này, không phải là đi dạo phố sao? Làm sao biến thành ném tuyết rồi?" Hà Tứ Hải ôm đầu nói.

"Ha ha, ném tuyết trước rồi lại đi dạo phố cũng được, coi như làm nóng người." Lưu Vãn Chiếu "Càn rỡ" nói.

"Ném tuyết chơi vui." Ba đứa nhóc đắc ý nói.

Hắn thấy mọi người vì đánh hắn nên mới cảm thấy vui thì đúng hơn? Hà Tứ Hải nghĩ thầm trong lòng.

"Đừng đắc ý, mọi người nhìn sự lợi hại của anh đây." Hà Tứ Hải ném quả cầu tuyết, tìm đúng một người rồi vồ tới.

"Hi hi..."

Đúng, trước hết phải bắt kẻ xấu xa mở đầu mọi chuyện này đã.

Tiếng cười vang khắp trời, hoa tuyết bay lượn giữa không trung...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment