Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 709 - Chương 709: Buổi Sáng Vội Vàng.

Chương 709: Buổi Sáng Vội Vàng. Chương 709: Buổi Sáng Vội Vàng.

Đào Tử mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng vang, dụi dụi con mắt rồi ngồi dậy từ trên giường.

Sau đó ngây ngốc mà nhìn bốn phía, một hồi lâu mới phản ứng được, bọn họ đã trở về từ núi trượt tuyết Trường Bạch rồi.

Ngày hôm nay —— thật giống như là phải đi nhà trẻ.

Nhìn thấy ánh sáng xuyên qua rèm cửa, Đào Tử vén chăn rồi đứng lên từ trên giường.

Sau đó bày ra tư thế nhảy cầu, cong cái mông nhỏ, ngồi xổm ở trên giường mấy lần, mới lấy hết dũng khí để nhảy xuống dưới giường.

Hoàn mỹ rơi xuống đất, Đào Tử giơ cánh tay lên, nhìn xung quanh bốn phía, biểu diễn tư thái anh dũng của chính mình một hồi, biểu thị rất hài lòng.

Sau đó mới chạy đến phía trước cửa sổ, vén màn cửa lên, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Chỉ thấy ngoài cửa sổ là ánh nắng tươi sáng, nàng không khỏi mà thở dài, còn tưởng rằng là sẽ có tuyết chứ.

"Đào Tử, con dậy rồi sao? Tự mình mặc quần áo đi.” Hà Tứ Hải bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền nói.

“Được." Đào Tử đáp một tiếng, sau đó xoay người chạy ra ngoài cửa phòng.

Bởi vì là hệ thống sưởi được đặt ở trung tâm, cho nên sau khi bật, theo thời gian, trong nhà càng ngày càng ấm.

Ở trong nhà căn bản chỉ cần mặc một quần áo là được rồi.

Chuyện này đúng là thuận tiện cho Đào Tử có thể linh hoạt nhảy nhót tưng bừng.

Hà Tứ Hải đang ở phòng khách sắp xếp quần áo đổi giặt, nhìn thấy Đào Tử mặc áo ngủ chạy ra thì không khỏi quýnh lên.

"Không phải nói rồi sao, bảo con tự mình mặc đồ không được à? Làm sao cứ để như vậy mà chạy ra chứ."

"Ai nha, ai nha, không cần để ý làm gì, ba ba, ngày hôm nay chúng ta sẽ đi nhà trẻ sao?" Đào Tử chạy tới ôm đùi của Hà Tứ Hải rồi hỏi.

"Đúng vậy, tối ngày hôm qua không phải đã nói với con rồi sao? Làm sao, ngủ một giấc liền quên rồi? Ba xem một chút, có phải là đầu óc còn đang ngủ hay không."

Hà Tứ Hải nói xong, khom lưng cúi sát vào Đào Tử, nhìn xuyên qua mắt to của nàng vào bên trong, giống như đúng là đang nhìn xem đầu óc của nàng đang làm cái gì.

"Là đang ngủ sao?" Đào Tử tò mò hỏi.

Hà Tứ Hải: "..."

"Không, nó đã tỉnh rồi, ba nghĩ, nó hiện tại nhất định là đang nghĩ đi mặc quần áo sau đó ăn cơm sáng." Hà Tứ Hải nói nghiêm túc.

"Thật sao?" Đào Tử nghi hoặc hỏi.

"Ha ha, đương nhiên là thật, nhanh lên một chút."

Hà Tứ Hải đứng thẳng lưng lên, xoa xoa đầu nhỏ của nàng, khiến cho đầu tóc vốn đã ngổn ngang lại càng thêm rối loạn, tùm la tùm lum, nhìn đầu vô cùng lớn và buồn cười.

Đào Tử thả đùi Hà Tứ Hải ra, vừa đi vừa lắc hướng về phía gian phòng.

"Con làm gì thế? Không thể bước đi thật tốt sao?" Hà Tứ Hải nói.

"Không, con muốn lắc cho nó rơi, như vậy nó sẽ nghe lời." Đào Tử nói.

Hà Tứ Hải đã không biết nên làm thế nào để biểu đạt tâm tình của mình lúc này nữa.

Chỉ có thể nhìn đứa nhỏ ngốc kia rung đùi đắc ý đi vào trong phòng.

Một lát sau liền thấy Đào Tử thay xong quần áo, vội vàng chạy ra từ trong phòng.

"Con đang làm gì đó?" Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi.

Đào Tử bò lên chỗ ngồi, bày ra vẻ gấp không thể chờ được, nói: "Ba ba, chúng ta nhanh ăn bữa sáng đi, con muốn đi nhà trẻ."

"Mới vừa rồi còn bất đắc dĩ, hiện tại lại gấp như thế? Hơn nữa con còn chưa đánh răng, mặt còn chưa rửa, con xác định cứ để vậy mà đi nhà trẻ?"

Đào Tử nghe vậy, lập tức nhảy xuống từ trên ghế, xông vào phòng rửa mặt.

"Ba ba, ba nhanh chải đầu giúp con một chút." Nàng lo lắng nói.

"Đây rốt cuộc là làm sao rồi?" Hà Tứ Hải cảm thấy có chút khó hiểu.

Nhưng mà hắn vẫn đi vào phòng rửa mặt giúp nàng chải tóc.

"Con có mang quà theo cho Thẩm Di Nhiên nha, con muốn tặng cho bạn ấy. Bạn ấy nhất định đang rất gấp, cho nên con phải nhanh một chút."

"Há, thì ra là như vậy, ba đang nói con làm sao lại đột nhiên vội vội vàng vàng như thế." Hà Tứ Hải nghe vậy có chút bừng tỉnh.

"Đúng, vội vội vàng vàng..."

"Con phải vội vàng đánh răng..."

"Con muốn vội vàng rửa mặt..."

"Con muốn vội vội vàng vàng chuyển vòng tròn..."

"Con muốn vội vội vàng vàng nhìn tiểu Bạch đã dậy hay chưa..."

"Con muốn vội vội vàng vàng ác ác ồ..."

...

"Con muốn vội vội vàng vàng ăn cơm..."

"Con muốn vội vội vàng vàng nằm một hồi, ăn có chút tăng no rồi..."

"Con muốn vội vội vàng vàng đi vệ sinh... Ừm... Ừm..."

Hà Tứ Hải: -_-||

Nàng đúng là vội vội vàng vàng, nhưng chỉ là ngoài miệng vội vội vàng vàng, không, bộ phận thân thể cũng vội vội vàng vàng, mông thì ngồi xổm thế nhưng người lại không nhanh không chậm.

Hơn nữa còn làm một đống chuyện vô dụng.

Nàng vội vàng hơn nửa ngày, người còn đang ở trong phòng vệ sinh, Huyên Huyên đã đeo cặp sách nhỏ lại đây rồi.

Sau đó nàng mới vội vội vàng vàng chạy ra từ WC.

Bởi vì quá vội vàng cho nên đã quên xối nước bồn cầu.

"Con vội vàng như thế, không phải là chưa lau khô mông đó chứ?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Làm sao có khả năng, con đã lau rất sạch sẽ, không tin ba ngửi xem." Đào Tử để sát vào Hà Tứ Hải.

"Đi ra, đi ra, ba mới không thèm nhìn cái mông thối của con." Hà Tứ Hải ghét bỏ mà đẩy nàng ra.

"Hừ, con không thối một chút nào." Đào Tử hầm hừ nói.

"Ai tin?"

"Chị Huyên Huyên tin, chị, chị ngửi xem mông của em có thối hay không?" Đào Tử bỗng quay sang nói với Huyên Huyên đang hóng chuyện vui ở bên cạnh.

(?????????)

Huyên Huyên nghe vậy thì lấy làm kinh hãi.

"Nhanh lên đến trường đi, đã mấy ngày không gặp những bạn nhỏ khác rồi." Huyên Huyên cố gắng đổi chủ đề, sau đó nàng thành công rồi.

Đào Tử vội vàng cầm lấy cặp sách nhỏ của nàng, sau đó xông về phía cửa lớn.

Lần này đúng là rất vội vàng.

"Chậm một chút." Hà Tứ Hải vội vàng đuổi theo.

Ra cửa, đối diện đang mở cửa, Tôn Nhạc Dao không yên lòng Huyên Huyên cho nên vẫn đang nhìn xung quanh.

Lúc này thấy bọn họ đi ra, nàng lập tức nói: "Tứ Hải, để dì đưa bọn nhóc đi cho."

"Không cần, cháu sáng sớm cũng không có chuyện gì." Hà Tứ Hải nói.

Tôn Nhạc Dao nghe vậy cũng không kiên trì nữa, vì vậy nói: "Vậy buổi trưa một mình cháu không cần nấu ăn làm gì, đến bữa qua chỗ dì dùng cơm đi."

"Được." Hà Tứ Hải đáp một tiếng.

"Ba ba, nhanh một chút." Thang máy đến, Đào Tử thúc giục.

"Đến đây." Hà Tứ Hải mang theo hai đứa nhóc vội vàng vào thang máy, trong thang máy cũng đã có người rồi, không thể làm lỡ thời gian của người khác được.

"Hi Hi... Chờ chị với." Đúng lúc này, tiếng nói của Uyển Uyển truyền đến từ thang lầu.

Sau đó bước chân ngắn nhỏ lập tức xông vào thang máy.

"Hi hi... cuối cùng cũng đuổi tới nha." Uyển Uyển thở phào một cái, vui vẻ nói.

Trong tay nàng còn cầm một chiếc bánh rán hành, há mồm a ô cắn một ngụm lớn.

"Hi hi... Ăn ngon." Uyển Uyển vui vẻ nói.

"Cho em ăn một miếng, cho em một miếng." Huyên Huyên lập tức nói.

"Được thôi." Uyển Uyển rất hào phóng, trực tiếp đưa tới bên miệng Huyên Huyên.

"A..."

Huyên Huyên lập tức há to mồm, như là một con sói đói lớn.

Uyển Uyển bỗng nhiên có chút hối hận.

Một miệng lớn như này, đừng nói là bánh rán của nàng mà ngay cả nàng đều sẽ bị ăn mất.

Thế là nàng vội vàng rụt về sau.

"A đi." Huyên Huyên cắn vào khoảng không.

Uyển Uyển vội vàng cắn vài miếng, nhét đầy miệng, giống như một con Hamster nhỏ.

Lúc này mới mạnh tay đưa bánh tới bên miệng Huyên Huyên.

Huyên Huyên có chút tức giận, vốn định có cốt khí mà không thèm ăn nữa.

Nhưng mà ngửi được hương vị, miệng lại không chịu khống chế mà mở ra, cắn một cái.

Ba đứa nhóc vừa đi vừa cười đùa tới nhà trẻ.

Sau đó chỉ còn dư lại Hà Tứ Hải mang theo Uyển Uyển đã ăn xong bánh hành đi trở về.

Chỉ có điều Uyển Uyển giơ hai tay, xòe mười ngón tay ra.

Người qua đường không biết, còn tưởng rằng nàng đang khiêu vũ.

Trên thực tế là bởi vì bánh rán hành làm cho tay nàng đầy dầu.

"Anh cũng không mang giấy, trở lại rửa một chút đi."

"Được ~" nhóc con cũng không cảm thấy có vấn đề gì, trái lại còn cảm thấy chơi rất vui.

"Ồ, anh Đại Tráng." Uyển Uyển bỗng nhiên vui vẻ nói.

Hà Tứ Hải nhìn theo ánh mắt của nàng về phía trước, liền thấy Đại Tráng đang đứng ở ven đường chờ bọn họ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment