Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 710 - Chương 710: Người Không Thể Nhìn Tướng Mạo.

Chương 710: Người Không Thể Nhìn Tướng Mạo. Chương 710: Người Không Thể Nhìn Tướng Mạo.

"Thần tiên đại nhân, em Uyển Uyển..." Nhìn thấy Hà Tứ Hải, Đại Tráng chủ động tiến lên thi lễ một cái.

"Đại Tráng, em không ở nhà bồi Thảo Nhi, sao lại chạy đến chỗ của anh làm gì? Là đã xảy ra chuyện gì sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Không có, không có, mẹ Dương mang theo Phỉ Phỉ và Thảo Nhi đến trường học rồi, ở trong trường học cũng không có chuyện gì, em mới đến tìm thần tiên đại nhân." Đại Tráng vội vàng nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy có chút bừng tỉnh.

Từ khi Thảo Nhi được cô Dương thu dưỡng, đã đổi xưng hô thành mẹ Dương, Đại Tráng cũng gọi như vậy.

"Tất cả vẫn tốt chứ? Còn có em như thế nào rồi, quen thuộc chưa?" Hà Tứ Hải hỏi.

Phải biết là quỷ thực ra là vô cùng cô độc.

"Hừm, rất tốt, mẹ Dương đối với Thảo Nhi rất tốt, đúng rồi, dì Đới kia còn tới thăm Thảo Nhi nữa, mua rất nhiều đồ, còn cho 20 ngàn tệ, thế nhưng mẹ Dương không có nhận." Đại Tráng nói.

"Dì Đới? Dì Đới nào?" Hà Tứ Hải nghe vậy kỳ quái hỏi.

"Chính là người dì vừa mập mạp vừa cao lớn mà ba ba quen được." Đại Tráng nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy có chút giật mình.

"Nàng đến thăm Thảo Nhi rồi? Nàng đã nói gì?"

"Nàng nói ba ba là tên khốn kiếp, rác rưởi..., nói chung mắng ba ba rất nhiều. Nàng còn nói với mẹ Dương, nếu như không muốn nuôi Thảo Nhi thì nàng có thể nuôi, nhưng mẹ Dương từ chối rồi."

"Hơn nữa sau đó còn đến gặp luật sư và cảnh sát, nói là từ bỏ quyền nuôi dưỡng, nói chung em không hiểu lắm, nhưng mà mặc dù người dì kia nhìn rất hung dữ, thế nhưng có vẻ như là người tốt."

Hà Tứ Hải gật gật đầu, đúng là nhìn người không thể xem tướng mạo.

"Vậy ba em đâu, không trở lại thăm Thảo Nhi cùng với nàng sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

Đại Tráng nghe vậy lắc lắc đầu.

"Không thấy cũng không sao cả, thực ra như vậy cũng tốt." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu của hắn rồi nói.

"Thực ra là dì Đới đánh gãy chân của ông ấy rồi." Đại Tráng nói.

Hà Tứ Hải:...

Hắn không biết nên nói cái gì nữa.

"Buổi trưa ăn cơm ở chỗ anh đi, có muốn ăn gì không?" Hà Tứ Hải nói.

"Cái gì đều được cả, làm phiền thần tiên đại nhân rồi." Đại Tráng rất hiểu chuyện.

"Không có gì phiền phức cả, đúng rồi, nói tới chuyện phiền phức, anh thật ra có một việc muốn làm phiền em." Hà Tứ Hải nói.

"Chuyện gì, thần tiên đại nhân cứ việc nói." Đại Tráng nghe vậy thì rất là cao hứng.

Có thể giúp đỡ thần tiên đại nhân là chuyện khiến hắn rất vui vẻ.

"Hai ngày nữa, em đi cùng anh ra sau núi Nhị Tử nhìn một chút." Hà Tứ Hải nói.

Đại Tráng tuy rằng không biết Hà Tứ Hải muốn đi núi Nhị Tử để xem cái gì, nhưng vẫn gật đầu một cái.

Trên bản đồ thì núi Nhị Tử gọi là núi Song Phong, núi Nhị Tử chỉ là cách gọi của dân bản xứ.

Nhưng tại sao lại gọi là núi Nhị Tử, chuyện này rất đáng để bàn bạc, tên địa danh mà người địa phương gọi thường đều có ý nghĩa cụ thể.

Cách gọi của cổ đại đều không phải là vật đơn giản.

Hơn nữa trước đó Đại Tráng cũng đã nói, nửa mảnh hồ lô Càn Khôn kia được nhặt ở suối nhỏ trong núi.

Cho nên Hà Tứ Hải suy đoán núi Nhị Tử này khẳng định không đơn giản.

Đương nhiên, tất cả những thứ này đều là suy đoán của Hà Tứ Hải, cần hắn đi chứng thực.

Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Hà Tứ Hải mua bao khăn giấy ướt rồi lau tay giúp Uyển Uyển.

Cũng không thể để nàng vừa đi vừa giơ hai tay được, nhìn không khác gì muốn đầu hàng.

Sau đó lại mang hai người đi siêu thị mua chút đồ ăn.

Trước khi ra ngoài, tủ lạnh trong nhà đều hết sạch, không còn thứ gì, còn lại đều là một ít hoa quả khô và đồ mặn, vừa vặn có thể bổ sung một ít.

Thế nhưng không nghĩ tới, lại gặp phải Tôn Nhạc Dao và Chu Ngọc Quyên ở trong siêu thị.

"Hi hi... Mẹ, mẹ cũng mua thức anh ở đây sao." Nhìn thấy mẹ, Uyển Uyển vui vẻ chạy tới.

"Con đã về rồi, đúng rồi, sáng sớm con đã đưa bánh cho Đào Tử chưa?" Chu Ngọc Quyên cười sờ sờ đầu nhỏ của nàng.

Uyển Uyển: (???)

"Ồ, con chưa cho Đào Tử sao?" Chu Ngọc Quyên ngạc nhiên hỏi.

"Hi hi... Bị chính con ăn rồi." Uyển Uyển xấu hổ nói.

"Con đó nha." Chu Ngọc Quyên tràn đầy sủng ái mà gõ một cái lên đầu nhỏ của nàng.

"Huyên Huyên cũng ăn nha." Uyển Uyển vội vàng nói.

"Tứ Hải, không phải nói buổi trưa đến chỗ của dì ăn cơm sao? Tại sao lại đến mua thức ăn rồi?"

"Chủ yếu là Đại Tráng lại đây, buổi trưa sẽ ăn cơm ở chỗ của cháu."

Hà Tứ Hải chỉ vào Đại Tráng đang cầm đèn Dẫn Hồn ở bên cạnh.

"Chào dì." Đại Tráng chào hỏi hai người.

Đại Tráng đương nhiên là biết các nàng, trước đó còn ăn cơm cùng nhau.

"Vậy thì mọi người cùng nhau ăn đi." Tôn Nhạc Dao nói.

"Không cần, buổi trưa cháu sẽ tự làm, không làm phiền dì Tôn nữa." Hà Tứ Hải nói.

"Buổi trưa em cũng phải ăn cơm ông chủ nấu." Uyển Uyển ở bên cạnh nói.

"Biết rồi, buổi trưa cùng ăn." Hà Tứ Hải nói.

"Vậy thì ngại quá, nếu không như vậy đi, để dì nấu bữa trưa cho. Các người cùng đến nhà dì, em Tôn, em cũng đến đi." Chu Ngọc Quyên vội vàng nói.

"Vậy cũng được, buổi trưa em cũng ở nhà một mình." Tôn Nhạc Dao nói.

Thấy Tôn Nhạc Dao đáp ứng rồi, Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu.

Nhưng mà đồ ăn thì vẫn phải muốn mua, buổi trưa ăn rồi thì buổi tối cũng phải ăn nha.

Thế là vẫn phải tiếp tục đi dạo siêu thị.

Uyển Uyển đúng là rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn cầm lấy đồ vật bỏ vào trong xe đẩy của mẹ mình, hoặc là xe của Hà Tứ Hải.

Đúng là không xa lạ một chút nào.

Nhưng mà nói thật sự, Hà Tứ Hải ở trong mắt của nàng còn thân hơn cả so với ba mẹ của mình.

Nhìn nàng không ngừng hi hi ha ha, chạy tới chạy lui ở trong siêu thị, tâm trạng của mọi người phảng phất đều tốt lên.

Trái lại là Đại Tráng, cầm theo đèn Dẫn Hồn, lẳng lặng mà đi theo phía sau lưng Hà Tứ Hải.

Đúng lúc này, Hà Tứ Hải thấy có hai người thanh niên trẻ tuổi ở kệ hàng đối diện đang nhìn hắn.

Hắn biết người này, lần trước sau khi Hà Tứ Hải gặp Đinh Mẫn, đến trường đón Lưu Vãn Chiếu tan làm, đã từng thấy qua người này.

Nhưng mà, tuy vẻ mặt hắn vui mừng, nhưng cũng không có bắt chuyện với Hà Tứ Hải, mà là quay đầu rời đi.

Không nghĩ tới hắn mới trở về từ núi Trường Bạch đã tìm tới rồi.

Nhưng mà người đàn ông kia vẫn đang do dự, chần chừ không tiến lên, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Đại Tráng cũng nhìn thấy đối phương, thế là nói với Hà Tứ Hải: "Thần tiên đại nhân..."

"Không cần phải để ý đến, kệ hắn, nếu như hắn muốn tìm thì tự nhiên sẽ lại đây." Hà Tứ Hải nói.

"Ồ."

Người trẻ tuổi kia do dự mãi, cuối cùng vẫn là đi về phía Hà Tứ Hải.

Mà trong tay Đại Tráng cầm theo đèn Dẫn Hồn, lúc hắn đến gần phạm vi của đèn Dẫn Hồn, lập tức phát hiện ra chỗ không đúng.

Sau khi làm quỷ, toàn thân nhẹ nhàng, ý niệm hơi động đã có thể đễ dàng bay về phía trước, cũng không sợ va chạm cái gì, có một loại cảm giác mất trọng lượng.

Mà sau khi tiến vào phạm vi của đèn Dẫn Hồn, thân thể bỗng nặng đi, có một loại cảm giác nặng nề, đồng thời cũng sản sinh một loại cảm xúc.

Người trẻ tuổi bỗng cảm giác thân thể chìm xuống, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, phát hiện vẫn đang ở tại chỗ.

Hắn sờ mò mũi miệng của chính mình, phát hiện dĩ nhiên có khí nóng và hô hấp, đúng là vừa mừng vừa sợ, sau đó xoay người chạy mất.

Đại Tráng hơi kinh ngạc nhìn về phía Hà Tứ Hải.

Đây là một con quỷ ngốc sao? Hắn phảng phất như đang hỏi.

Hà Tứ Hải nhún vai một cái, hắn cũng không biết.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment