Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 711 - Chương 711: Kẻ Xui Xẻo.

Chương 711: Kẻ Xui Xẻo. Chương 711: Kẻ Xui Xẻo.

Hà Tứ Hải nói đối phương là người trẻ tuổi, bởi vì nhìn cũng không lớn hơn Hà Tứ Hải là bao.

Mặc áo sơ mi màu lam, tóc vuốt ngược, nhìn qua rất có tinh thần.

Người trẻ tuổi cho là mình đã biến thành người, hào hứng chạy ra khỏi phạm vi của đèn Dẫn Hồn, lập tức phát hiện không đúng.

Lại nhìn thấy mình lại biến thành quỷ rồi.

Hắn quay đầu nhìn lại, đúng dịp thấy Đại Tráng nhìn hắn với vẻ mặt kinh ngạc.

Lúc này trong lòng hắn cũng rõ ràng đôi chút.

Suy nghĩ một chút rồi xoay người đi trở về.

Quả nhiên lúc đến gần lần nữa, hắn lại biến thành người.

Hắn tò mò nhìn tay một chút, sờ ở trên người, cuối cùng mới đi về phía Hà Tứ Hải.

"Tiếp dẫn đại nhân." Hắn có vẻ hơi sốt sắng.

Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng.

Đại Tráng ở bên cạnh tò mò đánh giá hắn.

"Tứ Hải, có ăn rau thơm hay không?" Chu Ngọc Quyên gọi lại từ đằng xa.

"Ăn, cháu không kiêng cái gì cả." Hà Tứ Hải nói.

"Con cũng ăn." Uyển Uyển ở bên cạnh lớn tiếng nói.

"Biết rồi, con có cái gì mà không ăn?"

"Hi hi..."

Uyển Uyển rất hài lòng, cho rằng mẹ đang khen nàng.

Tôn Nhạc Dao có chút ngạc nhiên mà liếc mắt nhìn về phía người trẻ tuổi đứng sau lưng Hà Tứ Hải.

"Xưng hô như thế nào?"

Hà Tứ Hải cầm một bình đậu tương đặt vào trong xe đẩy, buổi tối nấu cá kho, cần dùng tới.

"Tôi là Đường Vĩnh Thành, ngài gọi tôi tiểu Đường là được." Đường Vĩnh Thành vội vàng nói.

Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn hắn rồi hỏi: "Chết như thế nào?"

Đường Vĩnh Thành cười khổ nói: "Bị điện cao thế giật chết."

Hà Tứ Hải có chút ngoài ý muốn mà liếc mắt nhìn hắn, nhìn cách ăn mặc của hắn cũng không giống với người làm việc tiếp xúc với đường dây cao thế.

"Nhắc tới đúng là xui xẻo, số mệnh an bài có một kiếp này." Đường Vĩnh Thành thở dài rồi nói.

Đường Vĩnh Thành là người Hợp Châu, điều kiện gia đình không tệ, cha mẹ là công nhân viên, sau khi về hưu thì lập một xưởng sửa chữa ô tô.

Quy mô tuy không lớn, thế nhưng mặt tiền mua sớm, hiện tại không biết đã tăng lên bao nhiêu lần, thêm vào trong nhà còn có hai căn phòng, có thể xem là con nhà giàu.

Người bề ngoài không đẹp trai, nhưng cũng coi như không có trở ngại.

Phẩm hạnh không được tính là tốt, nhưng cũng không xấu.

Lúc đi học thành tích không phải rất tốt, nhưng cũng tàm tạm.

Nói chung đây là một người bình thường gần như không có trở ngại gì.

Lúc đại học, hắn quen biết một cô gái tên là Lô Chí Quyên.

Hai người từ quen biết đến yêu nhau, từ đại học đến tốt nghiệp, nếu như hắn không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai người sẽ xây dựng một gia đình bình thường mà ấm áp.

Sau khi tốt nghiệp Lô Chí Quyên làm kiểm tra sản phẩm cho một công ty IT.

Toàn bộ người trong phân kiểm tra đều là cô gái, nhưng công việc trong ngày thường không có chút rung động nào, càng không có mấy cảnh đấu đá nhau như trong tivi, mọi người ở chung vô cùng tốt.

Cho nên vào cuối tuần bọn họ thường sẽ đi hát K, tổ chức tiệc tùng… sống phóng túng một chút, tháng ngày trải qua vừa đơn giản mà an nhàn.

Vào buổi tối mà Đường Vĩnh Thành xảy ra chuyện, Lô Chí Quyên và các đồng nghiệp đi liên hoan, bên ngoài trời mưa to.

Lúc này mọi người đương nhiên đều muốn để bạn trai đến đón.

Lô Chí Quyên đương nhiên cũng không ngoại lệ, gọi một cuộc điện thoại, Đường Vĩnh Thành ở nhà lập tức lên đường.

Cũng may cách nhà không xa, không cần lái xe, trực tiếp đi xe điện là được.

Đây vốn là một chuyện rất bình thường, cũng không ngờ tới trên nửa đường lại gặp phải chuyện xấu.

Bởi vì sét đánh mùa hạ khiến cho cành cây ven đường đổ ngã, ép gãy đường dây cao thế.

Vừa vặn xuống trên người Đường Vĩnh Thành khi đi ngang qua. Một người vốn còn có cuộc sống rất tốt như hắn liền cứ như vậy mà đi đời nhà ma.

"Anh nói xem tôi có xui xẻo hay không?" Đường Vĩnh Thành hỏi.

Đại Tráng và Hà Tứ Hải cùng nhau gật gật đầu, đúng là đủ xui xẻo, chẳng ai nghĩ tới loại bất ngờ này cả.

"Sau khi tôi chết, trong lòng bạn gái của tôi tràn đầy tự trách, người cũng luôn khó chịu, tinh thần hình như đã xảy ra vấn đề, công việc cũng nghỉ, mấy năm qua luôn nhốt mình ở trong phòng..."

Hà Tứ Hải rất hiểu, việc này đặt ở trên người ai thì cũng sẽ tự trách, lúc trước nếu như bạn gái hắn không gọi cú điện thoại kia thì Đường Vĩnh Thành cũng sẽ không đi đời nhà ma.

Nhưng mà người bình thường nhiều nhất là qua mấy năm, theo thời gian dần trôi đều sẽ quên, hoặc là chôn thật sâu ở đáy lòng, tiếp tục tự lo cuộc đời của mình.

Mà bạn gái hắn mấy năm rồi đều không vượt qua được, có thể thấy rõ tình cảm đối với hắn rất sâu.

"Ba mẹ tôi vốn rất oán giận nàng, nhưng nhìn nàng như bây giờ, cũng không nói gì nữa rồi." Đường Vĩnh Thành than thở.

“Mấu chốt là gia đình bạn gái tôi chỉ có một đứa con là nàng, hai bác cũng đã nát tâm vì con gái của mình."

"Nếu như này thì cần dẫn nàng đi gặp bác sĩ tâm lý mới đúng." Hà Tứ Hải nói.

Hắn chợt nhớ tới, hắn hình như cũng đang treo biển hiệu bác sĩ tâm lý.

"Đã khám, nhưng mà không có tác dụng gì, bệnh không chữa khỏi mà càng ngày càng nghiêm trọng hơn, có mấy lần cắt cổ tay, cũng may mà phát hiện đúng lúcvà cấp cứu trở về. Ba mẹ nàng cũng không dám lại dằn vặt nữa, đánh theo ý nàng..." Đường Vĩnh Thành thở dài nói.

"Cho nên tâm nguyện của anh, chính là tháo bỏ nỗi khúc mắc của nàng?" Hà Tứ Hải hỏi.

Đường Vĩnh Thành gật gật đầu.

"Tâm bệnh phải tìm tâm dược, anh gặp mặt với nàng một lần, nói rõ ràng với nàng, tôi nghĩ như này hẳn là có sự giúp đỡ rất lớn đối với bệnh tình của nàng."

"Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên còn muốn làm phiền tiếp dẫn đại nhân. Tôi cũng không có thứ gì tốt để cảm ơn. Nhưng mà lúc trước vì chuẩn bị cầu hôn với bạn gái mà tôi đã chuẩn bị một cái nhẫn từ rất sớm, tính làm quả cảm ơn, ngài nhìn xem có được không?" Đường Vĩnh Thành nói.

"Chuyện này không thành vấn đề, anh lúc nào rảnh rỗi, chúng ta cùng đi gặp bạn gái của anh." Hà Tứ Hải nói.

"Qua hai ngày nữa đi, mấy ngày nay nàng bị bệnh đang nằm viện, chờ bệnh tình của nàng tốt hơn một chút rồi lại nói."

"Được, đến lúc đó thì anh lại tới tìm tôi."

"Cảm ơn." Đường Vĩnh Thành bái Hà Tứ Hải một cái, sau đó xoay người rời đi.

Hà Tứ Hải thấy Đại Tráng nhìn chằm chằm vào bóng lưng đi xa của Đường Vĩnh Thành thì tò mò hỏi: "Đang nhìn cái gì thế?"

"Ai, mỗi người đều có tiếc nuối của mình nha." Đại Tráng cảm khái.

"Được rồi, một đứa bé như em nào có nhiều cảm khái như vậy?" Hà Tứ Hải sờ sờ đầu của hắn, có chút buồn cười nói.

Đại Tráng nghe vậy, cũng cười khúc khích.

"Hi hi... Ông chủ, anh có muốn uống cái này hay không." Đúng lúc này, Uyển Uyển cầm một lọ Yakult chạy tới hỏi.

"Anh không uống, em uống đi." Hà Tứ Hải nói.

"Cái này uống ngon lắm đó?" Uyển Uyển trợn mắt lên, nói.

Giống như đang nói đồ uống ngon như vậy, sao anh lại không uống?

"Em và anh Đại Tráng cùng uống đi, nhưng mà phải đợi sau khi tính tiền mới có thể uống, nếu không sẽ bị xem là kẻ trộm và bị bắt đó." Hà Tứ Hải nói.

"Được nha."

Uyển Uyển nhón mũi chân, đặt Yakult vào trong xe đẩy Hà Tứ Hải.

Sau đó nhìn chằm chằm vào xe đẩy của Hà Tứ Hải.

"Em muốn làm gì?"

"Hi hi ha ha..."

"Em đừng hi hi ha ha nữa, em không nói anh làm sao biết em muốn làm gì?"

"Em muốn ngồi xe." Uyển Uyển chỉ vào xe.

"Như này là được rồi, có lời gì thì cứ nói thẳng ra, em không nói ra thì người khác làm sao mà biết được?" Hà Tứ Hải nói xong, đưa tay ôm Uyển Uyển ôm vào trong xe đẩy.

"Hi hi... Ông chủ, em muốn ăn tôm hùm gai nướng." Uyển Uyển nói.

Học đúng là rất nhanh.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment