"Uyển Uyển, con muốn ăn tôm hùm gai nướng sao? Buổi trưa mẹ sẽ làm cho con." Chu Ngọc Quyên nghe thấy tiếng của con gái thì đi tới nói.
"Hiện tại không có tôm sống, tất cả đều được đông lạnh." Tôn Nhạc Dao nói.
"Hi hi... Nhưng mà con muốn ăn tôm hùm gai do dì nướng." Uyển Uyển nói.
"Dì nào thế?" Chu Ngọc Quyên nghi hoặc hỏi.
"Cháu biết nàng đang nói đến ai, lát nữa cháu sẽ mang Uyển Uyển đi mua về." Hà Tứ Hải nói.
"Vậy thì làm phiền Tứ Hải rồi." Chu Ngọc Quyên nói.
"Không phiền phức, đến lúc đó cháu sẽ mua nhiều thêm vài con trở về, mùi vị đúng là rất ngon." Hà Tứ Hải nói.
Tôm hùm gai mà Uyển Uyển nói chính là của Mã Mỹ Ngọc trong đợt trợ giúp Mã Hoành Vũ hoàn thành tâm nguyện trước đó.
Mã Mỹ Ngọc chuyên bày sạp bán tôm hùm nướng ở phố mỹ thực Bồi Thành, Uyển Uyển đã ăn hai lần, vẫn nhớ mãi không quên.
Sau khi trở về từ siêu thị, Hà Tứ Hải và Uyển Uyển đặc biệt chạy đến Bồi Thành một chuyến.
Tuy rằng đã là mùa đông, thế nhưng cảm giác người trên phố mỹ thực có vẻ như càng nhiều hơn.
Hai bên đều là quầy hàng nóng hổi, các loại mùi thơm trộn lẫn vào nhau, bay khắp không trung, khiến người vừa ngửi thấy đã cảm thấy thèm ăn.
Uyển Uyển chạy xe quen đường, bước chân ngắn nhỏ chạy về phía trước.
"Chậm một chút, nơi này có nhiều người như vậy, chạy lạc thì phải làm sao bây giờ?"
Hà Tứ Hải vội vàng kéo nàng lại.
Uyển Uyển nghe vậy thì giật mình, lúc này mới phản ứng được, nhìn hai bên một chút, đập vào mắt chính là rừng cây bắp chân.
Nàng lập tức vội vàng chạy về, giang hai cánh tay, muốn Hà Tứ Hải ôm ôm.
Hà Tứ Hải đưa tay ôm nàng lên.
"Được rồi, không sao rồi."
Hà Tứ Hải nhẹ nhàng vỗ vỗ ở trên lưng nàng, nhóc con cảm thấy thân thể căng thẳng của mình dường như được thanh tĩnh lại.
Quầy hàng của Mã Mỹ Ngọc vẫn ở vị trí cũ, nhưng mà hôm nay trên chỗ bán hàng còn có một người đàn ông trung niên.
Hắn phụ trách nướng đồ, hai chị em Mã Mỹ Lệ và Mã Mỹ Ngọc thì ngồi xổm ở phía sau rửa sạch đồ ăn.
Hai chị em vừa làm việc vừa trò chuyện, Mã Mỹ Lệ xem ra đã bình thường hơn so với lúc trước rất nhiều.
"Cho tôi năm con tôm nướng, đóng gói mang đi." Hà Tứ Hải ôm Uyển Uyển đi tới.
"Được, ngài ngồi ở bên cạnh một hồi, lập tức có ngay."
Thấy có chuyện làm ăn, người trung niên đương nhiên có vẻ cực kỳ hài lòng.
Mã Mỹ Ngọc nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải và Uyển Uyển, nàng đã không còn nhớ bọn họ nữa.
Nàng rất nhanh lại cúi đầu, lấy vài con tôm hùm gai từ trong thùng ra rồi rửa sạch.
Mã Mỹ Lệ cần giúp đỡ, Mã Mỹ Ngọc 'Trách cứ' nàng một câu. Mã Mỹ Lệ cũng không tức giận, chỉ là ở bên cạnh cười khúc khích.
Tôm hùm được nướng xong rất nhanh, tay nghề của người đàn ông trung niên xem ra còn tốt hơn cả Mã Mỹ Ngọc, chắc hẳn hắn chính là người chồng đầu bếp kia của Mã Mỹ Ngọc.
"Tôm hùm của ngài, xin cầm cẩn thận, cẩn thận nóng."
"Được, cảm ơn."
Hà Tứ Hải đưa tay nhận lấy, sau đó ôm lấy Uyển Uyển rồi xoay người rời đi.
"Làm sao thế?"
"Anh hình như đã gặp qua bọn họ ở chỗ nào rồi."
"Một lần mua năm con, chắc chắn là khách quen cũ rồi, anh thấy chuyện gì đáng ngạc nhiên sao?"
"Em nói cũng đúng."
"Lát nữa anh mang theo chị cả về nhà đi, buổi trưa ngày hôm nay tiểu Quyên có về ăn cơm. Anh nấu vài món ăn, để em trông quầy hàng cho."
"Được, vậy em cực khổ rồi."
"Hey, người một nhà, nói những câu này làm gì?"
...
Hà Tứ Hải ôm Uyển Uyển về đến nhà, tôm nướng đều đang còn nóng.
"Mẹ, mẹ... lấy cho con cái thìa, lấy cho con cái thìa..."
Mới vừa về đến nhà, Uyển Uyển đã không thể chờ đợi được nữa rồi.
Chu Ngọc Quyên và Tôn Nhạc Dao nghe tiếng đều đi ra từ phòng bếp.
Về phần Đại Tráng thì vẫn ngồi ở trên ghế sô pha xem ti vi.
"Đại Tráng, em cũng lại đây cùng ăn đi, đều đang còn nóng."
Hà Tứ Hải đặt túi lên trên bàn.
...
"Mùi vị đúng là không tệ, rất ngon, nhưng mà không quá cay, nếu như hơi hơi cay một chút thì tốt rồi." Tôn Nhạc Dao nếm một chút rồi nói.
"Bởi vì là cả Uyển Uyển ăn nữa cho nên không thể bỏ cay."
"Hi hi... Ăn thật ngon."
"Em Tôn, trong nhà chị có ớt, nếu không chị lấy cho em một chút?"
"Không cần, em chỉ là thuận miệng nói một chút thôi."
“Ăn xong con tôm lớn này, cảm giác đều không cần làm tiếp bữa trưa nữa rồi, căn bản là ăn không vào."
"Mới không phải, con còn muốn ăn, cơm mẹ nấu là ngon nhất." Uyển Uyển ở bên cạnh lớn tiếng nói.
"Thật ngoan." Chu Ngọc Quyên cao hứng sờ sờ đầu nhỏ của nàng, con gái chính là tri kỷ.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Hà Tứ Hải đưa Đại Tráng trở lại, vừa vặn tới núi Nhị Tử tìm kiếm.
Có Uyển Uyển ở đây, "Mở cánh cửa" đúng là rất thuận tiện.
Không đến nhà cô Dương, mà là trực tiếp đến quê nhà của Đại Tráng.
Phía sau quê nhà của hắn chính là núi Nhị Tử.
Trong nhà mấy ngày này không có ai, nhìn càng thêm rách nát.
Đại Tráng ngơ ngác mà nhìn cửa lớn mở rộng, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Nơi này tràn ngập ký ức tuổi thơ của hắn, khi đó có ba ba, có mẹ còn có ông nội, một nhà rất "Hạnh phúc", cũng không biết nó đã thay đổi từ lúc nào.
Hắn đã không nhớ được bắt đầu lúc nào mà tất cả mọi thứ đều thay đổi, đầu tiên là mẹ rời đi, tiếp đó ba cũng một đi không trở về, chỉ còn dư lại hắn và ông nội còn có Thảo Nhi.
Ông nội vốn dĩ mỗi ngày đều cười sau đó đều là chuỗi ngày nhíu chặt lông mày không nói lời nào.
Cho nên hắn chỉ có thể nói chuyện với Thảo Nhi, không quản hắn nói cái gì thì Thảo Nhi đều sẽ cười ha ha đáp lại hắn.
Thảo Nhi là tất cả của hắn.
"Chúng ta lên núi xem xét đi." Hà Tứ Hải nói.
Vì tránh phiền phức không tất yếu, lúc này Hà Tứ Hải đã cất đèn Dẫn Hồn.
Đại Tráng gật gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn cửa lớn trống rỗng một lần nữa rồi đuổi theo Hà Tứ Hải và Uyển Uyển.
Trên đường gặp phải một vị ông lão, nhìn thấy Hà Tứ Hải và Uyển Uyển thì có vẻ hơi kinh ngạc, cũng có chút tò mò.
Trong lòng suy đoán, bọn họ là thân thích nhà ai, dù sao đây chính là thâm sơn cùng cốc, ngoại trừ thân thích, phỏng chừng cũng không ai trở về.
"Ông cụ, có thể hỏi thăm ông chút chuyện không?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Chuyện gì, cậu nói đi?" Ông lão đúng là không có bao nhiêu đề phòng, dù sao cũng coi hắn thành thân thích của người trong thôn rồi, cũng không tính là người ngoài.
"Tôi muốn hỏi một chút, tại sao các người lại gọi núi Nhị Tử ở đây là núi Nhị Tử. Tôi nhìn trên bản đồ, nói gọi là núi Song Phong." Hà Tứ Hải chỉ đỉnh núi phía xa rồi nói.
"Núi Song Phong? Đó là cách gọi lung tung, phải gọi là núi Nhị Tử." Ông lão nhân nghe vậy có vẻ rất tức giận.
"Đây là ông nội Thạch Hải ở trong thôn." Đại Tráng ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
"Không biết ông có thể nói cho tôi nghe một chút không?" Hà Tứ Hải bày ra dáng vẻ cảm thấy hứng thú.
Thạch Hải nhìn dáng vẻ kia của Hà Tứ Hải thì có vẻ có chút đắc ý, rất vui vẻ hỏi: "Có lẽ cậu là người ngoài đến, biết trấn Diệp Dương không?"
"Biết, biết, lúc đến còn đi ngang qua trên trấn nữa." Hà Tứ Hải vội vàng nói.
"Vậy thì đúng rồi, trấn Diệp Dương, núi Nhị Tử và Tứ Lý Bát Hương Diệp Dương Nhị Thị đều có quan hệ với Diệp Dương Nhị Thánh."
"Diệp Dương Nhị Thánh?"
"Đúng, Diệp Dương Nhị Thánh, hiện tại người biết đến đã không nhiều, cũng may mà cậu gặp được tôi." Thạch Hải đắc ý nói.
"Ông à, vậy có thể làm phiền ông nói ra một chút không?"
Hà Tứ Hải lộ ra vẻ cảm thấy hứng thú, đưa tay sờ sờ ở trong túi, mới nhớ tới là mình không hút thuốc lá.
"Thực sự là xấu hổ, tôi không hút thuốc lá..."
"Không có chuyện gì, chỉ là hiện tại có rất ít người thích nghe mấy cái này. Nếu như cậu không thấy phiền phức thì đến nhà tôi ngồi một chút đi?" Thạch Hải nói.
"Được, vậy thì làm phiền ông rồi."
"Chuyện nhỏ, tôi vừa lúc cũng muốn tìm người để lảm nhảm một chút." Thạch Hải cười nói.
Nếu đã như vậy, Hà Tứ Hải dắt Uyển Uyển đi theo.
------
Dịch: MBMH Translate