Tên đầy đủ của Thạch Hải là Diệp Thạch Hải, có thể được coi là anh em với ông nội của Đại Tráng.
Nhưng mà chuyện này cũng không kỳ quái, toàn bộ thôn Quải Chi Câu hầu như mọi nhà đều có quan hệ họ hàng.
Nhà của Diệp Thạch Hải cũng không xa, đi rất nhanh đã đến, trước cửa là xi măng bằng phẳng, còn trồng trọt một ít hoa cỏ, nhìn qua rất là gọn gàng.
"Nghe nói ông Thạch Hải có con trai làm bác sĩ ở bệnh viện huyện, rất là lợi hại." Đại Tráng ở bên cạnh nói.
Thạch Hải ngồi xuống chiếc ghế kiểu dài ở trước cửa, còn rót cho Hà Tứ Hải chén trà, lại cầm một túi đậu phộng đi ra cho Uyển Uyển ăn.
"Trước đây chưa từng thấy cậu nha, cậu là thân thích nhà ai?"
"Nhà Đại Tráng." Hà Tứ Hải nói.
"Đại Tráng? Diệp Đại Tráng?" Thạch Hải nghe vậy thì rất là giật mình.
"Đúng, xem như là bà con xa đi, biết tình huống nhà Đại Tráng cho nên chúng tôi sắp xếp cuộc sống sau này cho Thảo Nhi một chút." Hà Tứ Hải cũng không giấu đối phương.
"Thảo Nhi sao..."
Thạch Hải thở dài, bỗng nhiên mất đi hứng thú nói chuyện.
"Vẫn là nói một chút về chuyện núi Nhị Tử." Hà Tứ Hải mở miệng hỏi.
"Núi Nhị Tử, tôi mới vừa nói đến Diệp Dương Nhị Thánh đúng không?"
"Đúng."
"Diệp Dương Nhị Thánh này chính là một nam một nữ, vốn là một đôi phu thê, nam gọi là Diệp Thắng Dương, nữ tên là Dương Thắng Diệp. Hai người thần thông quảng đại, có khả năng cản núi ngăn trăng, nhưng mà tính cách của hai người đều cực kỳ háo thắng, ai cũng không phục ai."
"Có một ngày Diệp Thánh ra ngoài thăm bạn, Dương Thánh bảo hắn phải trở về trong thời gian ba lần mặt trời mọc. Diệp Thánh đáp ứng, nhưng sau khi ra ngoài, Diệp Thánh liền hối hận rồi, cảm thấy thời gian thực sự quá ngắn, thế vào ngày cuối cùng, Diệp Thánh buộc mặt trăng lên không trung, không cho hạ xuống. Một lần buộc chính là bảy bảy bốn mươi chín ngày."
"Sau khi Dương Thánh biết, đương nhiên là vô cùng tức giận, thế là cho hai ngọn núi đuổi tới, một toà chặn ở trước phòng một toà chặn ở sau nhà, không cho Diệp Thánh vào cửa."
"Cho nên hai ngọn núi này gọi là núi Nhị Thánh, nhưng mà sau khi giải phóng sau, đánh đổ tất cả đầu trâu mặt ngựa, lúc này núi Nhị Thánh đổi thành núi Nhị Tử, đại biểu cho hai vị Thánh là Diệp Tử và Dương Tử hai."
Hà Tứ Hải nghe xong thì trợn mắt ngoác mồm, đây là cái quỷ gì thế. Câu chuyện này thực sự quá vô nghĩa rồi, khá giống là với câu chuyện nông thôn biên ra để lừa trẻ con.
Ở quê nhà của Hà Tứ Hải cũng có truyền thuyết tương tự, ví dụ như một dòng sông tên là sông Bạch Long, có người nói năm đó ở đây có một con Bạch Long, trong một buổi tối dông tố đan xen đã bay đi. Khi còn bé, lúc hắn nghe được những câu chuyện xưa này đều vô cùng say sưa, cảm thấy cực kỳ thần kỳ, chờ sau khi lớn lên mới biết, tất cả đều là nói bừa để gạt trẻ nhỏ.
Hà Tứ Hải quay đầu nhìn về phía Uyển Uyển và Đại Tráng, quả nhiên hai đứa nhóc đang nghe say sưa ngon lành, giống hệt như dáng vẻ của Hà Tứ Hải khi còn bé.
"Cảm ơn câu chuyện xưa của ông, chúng tôi không làm lỡ thời gian của ông nữa, đi trước đây." Hà Tứ Hải thấy hỏi không ra nguyên cớ, cũng không muốn làm lỡ thời gian ở chỗ này nữa.
"Sao thế, phải đi rồi sao? Không ngồi nhiều thêm một hồi?" Thạch Hải đứng lên, nói với vẻ không muốn.
Ông lão thực ra cũng rất cô độc, bình thường đều không có người nói chuyện, thật vất vả mới tìm được một người có thể nói chuyện, đương nhiên là muốn lảm nhảm nhiều thêm một hồi.
"Lần sau lại đến, lần sau lại đến." Hà Tứ Hải đứng lên, nói.
"Vậy được rồi." Thấy Hà Tứ Hải kiên trì, Thạch Hải cũng không cưỡng cầu nữa.
Uyển Uyển thấy phải đi, vội vàng nắm một ít đậu phộng nhét vào trong túi xách của mình, nhưng mà tay quá nhỏ, vồ một cái năm hạt rơi mất chỉ còn ba hạt.
Thạch Hải thấy dáng vẻ đáng yêu của nàng, lập tức nắm một nắm rồi nhét vào trong túi của nàng. Tay của Thạch Hải rất lớn, một nắm đã nhét đầy túi áo của Uyển Uyển.
"Đều là của nhà trồng, mùi vị rất được." Hắn nói.
"Uyển Uyển, cảm ơn ông đi." Hà Tứ Hải nói.
"Hi hi... Cảm ơn ông ạ." Uyển Uyển vội vàng nói.
"Thật vui vẻ."
...
Đi ra khỏi nhà Từ Thạch Hải, Đại Tráng hỏi Hà Tứ Hải: "Thần tiên đại nhân, ngài có lợi hại như Diệp Dương Nhị Thánh hay không?"
"Đương nhiên là có, còn lợi hại hơn so với bọn họ, ông chủ là lợi hại nhất." Hà Tứ Hải còn chưa nói, Uyển Uyển đã giành nói trước.
Đại Tráng nghe vậy thì vô cùng sùng bái.
"Anh có thể không lợi hại giống như bọn họ, nhưng mà nếu như thần tiên cũng tùy tâm tùy tính như bọn họ thì thế giới này đã sớm xong đời rồi." Hà Tứ Hải nói.
Hắn không tin những lời Thạch Hải nói một chút nào.
Buộc mặt trăng lại 77 - 49 ngày, người cổ đại không văn hóa. Nếu như thật sự buộc trong thời gian dài như vậy thì loài người, động vật, thực vật… không biết đã chết bao nhiêu rồi.
Nếu như đúng là như vậy, nào có thể coi là thần tiên, gọi là ma đầu còn tạm được, còn là đại ma đầu.
"Như vậy, thần tiên đại nhân, chúng ta có tiếp tục vào trong núi không?" Đại Tráng hỏi.
"Đương nhiên là tiếp tục."
Không thể tìm hiểu được chuyện gì từ miệng ông lão, chỉ có thể tự mình đi kiểm tra một hai rồi.
Đại Tráng nghe vậy không nói thêm gì nữa, trực tiếp mang theo Hà Tứ Hải đi về phía trước.
Hai ngọn núi Nhị Tử tuy rằng không cao, thế nhưng cũng rất chót vót.
Người trong thôn bình thường cũng chỉ ra vào phía bên ngoài, không dám xâm nhập quá sâu, có một dòng suối uốn lượn mà xuống, róc rách chảy xuôi.
Đại Tráng biết, con suối nhỏ này chưa bao giờ cạn, cũng chưa từng ngừng chảy.
Cho nên Hà Tứ Hải phán đoán, hẳn là có một mạch nước tuôn ra từ dưới đất, nếu không chỉ dựa vào nước mưa thì không thể tích trữ nhiều nước như vậy được.
Ba người đi dọc theo đường núi, lúc mới bắt đầu còn có một ít dấu vết của người đi đường, nhưng sau khi đi sâu vào, cây mọc thành bụi, căn bản là không có đường để đi.
Hơn nữa đường đá lởm chởm, cất bước rất khó khăn.
Thế là Hà Tứ Hải và Uyển Uyển đều hóa thành quỷ, như vậy sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Cho dù là cây cối hay là núi đá đều có thể xuyên thủng qua, cũng không tồn tại vấn đề khó đi nữa.
Đúng lúc này, Đại Tráng bỗng nhiên nhìn một chỗ nơi sườn dốc mà sững sờ.
"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Em chính là ngã xuống dưới ở chỗ đó." Đại Tráng nói.
Hà Tứ Hải nhìn xuống phía dưới, nơi này cao thì không nói, giữa đường còn trực tiếp tách ra hình thành bức tường đổ, đừng nói là rơi xuống trong suối rồi chết đuối, dù không có suối nước thì cũng sẽ bị ngã chết.
"Lúc trước vì sao lại ngã xuống thế, không cẩn thận sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
Đại Tráng lắc lắc đầu.
"Là một con rắn."
Thì ra Đại Tráng lúc trước vì tránh né một con rắn, bị kinh hoảng nên dưới chân giẫm hụt một cái, lúc này mới rơi xuống.
"Chúng ta đi xuống xem một chút đi." Hà Tứ Hải nói.
Nói xong, liền "Bay" xuống dưới sườn, Đại Tráng và Uyển Uyển vội vàng đuổi theo.
"Em biết ông nội nhặt được gáo hồ lô ở chỗ nào không?" Hà Tứ Hải hỏi.
Đại Tráng lắc lắc đầu, “Không biết, chỉ nghe hắn nói là trong suối nước."
"Như vậy sao..."
Cũng không biết ông nội của Đại Tráng đã tiến vào luân hồi hay chưa, nếu như không thì có thể đến Minh Thổ tìm hắn để hỏi một chút.
Nhưng mà phải đợi hắn tra xét xong rồi lại nói, nhìn xem có khả năng phát hiện ra gì đó hay không.
Sau khi đi qua sườn, đi tới bên dòng suối nhỏ.
Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn bốn phía.
Sau đó dọc theo suối nước, bơi lên trên.
Nhưng mà trên con đường này, Hà Tứ Hải không ngừng quan sát địa hình xung quanh.
Hai ngọn núi cũng không có liên kết, giống như bị một lưỡi kiếm khổng lồ cắt đôi ra từ bên trong.
Cho nên mới tạo thành thế núi hai bờ sông và vách núi chót vót như cắt.
------
Dịch: MBMH Translate