Mấy người Hà Tứ Hải bơi lên trên dọc theo dòng suối.
Dọc theo đường đi, Uyển Uyển chính là người hưng phấn nhất, nơi này bốn bề vắng lặng, hoa cỏ cây cối rất nhiều, thỉnh thoảng còn có động vật nhỏ chui ra.
Thế là nhóc con một hồi lại chạy không thấy bóng người, một hồi lại chui ra từ một góc xó xỉnh nào đó, xuất quỷ nhập thần, tiếng cười vang khắp hai bờ sông.
Cũng may hiện tại bọn họ đều là quỷ, cũng không lo lắng bị người khác nghe thấy. Nếu không ở bên trong một thung lũng trống rỗng như này đúng là đủ làm cho người ta sợ hãi.
"Hi hi... Ông chủ, em thấy một con thỏ nhỏ, em có thể bắt nó không?"
"Không nên, mang theo không tiện."
"Đào Tử và Uyển Uyển nhất định sẽ rất thích."
Ai yo, tiểu gia hỏa còn biết đường cứu quốc rồi.
"Chờ sau khi chúng ta quay lại rồi nói sau đi."
"Hi hi... Ông chủ, bên kia có một con rắn rất lớn, thật là dọa người, hù em sợ chết mất."
"Sẽ không, em đã chết rồi, sẽ không chết lần thứ hai."
"Hi hi... Ông chủ, nơi đó có cây, trên cây thật nhiều quả, thật ngọt."
"Em còn không ăn, làm sao lại biết ngọt?"
"Hi hi... Em nghĩ ra được."
"Hi hi... Ông chủ, ông chủ, anh biết em thấy cái gì không?"
"Một con lợn rừng lớn, thật lớn thật lớn, lớn giống như anh luôn."
"... Có đúng không? Vậy nó có mang theo một con lợn nhỏ lớn giống như em hay không?"
Nàng chăm chú ngẫm lại...
"Em lại đi nhìn một chút."
Nói xong lại chạy.
"Em Uyển Uyển chơi thật vui?" Đại Tráng ở bên cạnh nói.
Hà Tứ Hải gật gật đầu, ở trong núi sâu yên tĩnh này, Uyển Uyển có vẻ càng thêm hoạt bát.
Hà Tứ Hải vốn muốn bảo nàng không nên chạy loạn khắp nơi, yên lặng theo sát bọn họ, thế nhưng ngẫm lại nuốt trở vào.
Khó được thời điểm nhóc con vui vẻ như thế, tùy theo nàng đi.
Cứ như vậy bọn họ vừa đi vừa nghỉ, ba người cuối cùng đi đến đầu nguồn dòng suối nhỏ.
Quả nhiên đúng như Hà Tứ Hải nghĩ, dưới đất có một mạch nước, chậm rãi chảy ra từ trong khe núi đá, cuối cùng chuyển thành dòng suối.
Nhưng mà chuyện này không làm khó được Hà Tứ Hải.
Dù sao hiện tại hắn là quỷ, gặp nước lội nước, gặp núi xuyên núi.
Tồn tại của quỷ rất kỳ lạ, giống như một chiều không gian không giống với hiện thực, trên thực tế thì hiện thực không can thiệp được đến quỷ, mà quỷ cũng không can thiệp được tới hiện thực, giữa nhau tuy rằng có chồng lẫn, nhưng phảng phất như là một tờ giấy hai mặt chính phản.
Nhưng đây cũng không phải là tuyệt đối, có chút tồn tại đặc thù, có thể đánh vỡ loại quy tắc này.
Ví dụ như đèn Dẫn Hồn của Huyên Huyên, chính là một chiếc đèn có thể đột phá hai giới, một bảo vật rất thần kỳ.
Cho nên Hà Tứ Hải mang theo hai đứa nhóc trực tiếp chui vào theo đường nước, càng đi vào trong, đường nước càng rộng, cuối cùng bọn họ đi tới một động đá dưới đất.
Động đá rất lớn, bốn phía đều là thạch nhũ đủ mọi màu sắc, đồng thời có một hồ nước rất lớn, giống như một tấm gương soi được khảm nạm ở bên trong nham thạch, trong hồ còn có cá, rất thần kỳ.
Ba người Hà Tứ Hải đi một vòng xung quanh hồ nước lớn trong lòng núi này, nhưng không phát hiện ra cái gì cả.
Thế là lại xuống hồ, hệ sông dưới đáy hồ lại càng phức tạp, vô số đường tối, cũng không biết sẽ đi về nơi nào.
Uyển Uyển lúc này cũng không dám chạy loạn nữa, ngoan ngoãn để Hà Tứ Hải nắm tay của mình.
Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không chuẩn bị xuống thêm nữa. Ai biết những con đường này sẽ đi đến chỗ nào, lại nói còn có quá nhiều, muốn tra rõ từng cái phỏng chừng cũng cần không ít thời gian.
Thế là mang theo hai đứa nhóc trở về mặt đất một lần nữa.
"Thần tiên đại nhân, không tìm nữa sao?" Sau khi lên bờ, Đại Tráng nghi hoặc hỏi.
"Tạm thời cứ như vậy đi, chúng ta tìm ở trên núi một chút trước đã." Hà Tứ Hải nói.
"Hơn nữa gáo hồ lô kia cũng không giống như là bay ra từ dưới hồ nước."
"Vậy chúng ta bây giờ đi về sao?" Đại Tráng lại hỏi.
"Thời gian còn sớm, đi xem xem trên núi một chút đã." Hà Tứ Hải nói.
Đại Tráng gật gật đầu, hắn cũng không có việc gì, về phần Uyển Uyển, nàng đã sớm thả tay Hà Tứ Hải ra, không biết lại chạy đi đâu rồi.
Tuy rằng hiện tại đã là mùa đông, thế nhưng trên núi vẫn có không ít thảm thực vật màu xanh, tuy rằng tràn đầy bụi gai, căn bản không có đường để đi, nhưng vẫn không ngăn được bọn họ.
Đại Tráng cũng hơi có chút hưng phấn, hiện tại hắn đều có thể đi qua chỗ không thể đi và không dám đi trước đó.
Hà Tứ Hải đánh giá bốn phía, phát hiện này núi Song Phong hoàn toàn không có dấu vết bị khai phá, sinh thái rừng cây được bảo tồn rất hoàn hảo.
"Ồ, thần tiên đại nhân, anh nhìn, anh nhìn những cây này xem?"
Đúng lúc này, Đại Tráng bỗng nhiên hưng phấn chạy về.
"Những cây này làm sao thế?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.
"Những cây này đều giống nhau nha." Đại Tráng hưng phấn nói.
------
Dịch: MBMH Translate