Hắn vừa nói, Hà Tứ Hải cũng phản ứng lại, hàng cây du trước mắt ít nhất cũng phải trăm năm tuổi, vừa lớn vừa thô, kích thước mỗi cây hầu như tương đồng. Nhưng dù sao cũng là cây trăm năm tuổi, luôn có chút sai biệt, hơi không cẩn thận thì không nhất định có thể cảm giác được.
Mà hiện tại quan sát tỉ mỉ, phát hiện khoảng cách giữa mỗi cây dĩ nhiên tất cả đều tương đồng.
Vậy thì đúng là không bình thường, nói rõ nhất định là có người trồng trọt những cây này, mà không phải là sinh trưởng tự nhiên.
Đây thực sự là bóng liễu che đậy thôn làng, không nghĩ tới lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Nơi này núi đá đá lởm chởm, ít dấu chân người, người bình thường không thể trồng cây ở đây.
Thế là Hà Tứ Hải tìm kiếm theo những cây cối này về phía trước, vừa đi vừa quan sát.
Quả nhiên, dần dần lại phát hiện một ít dấu vết của người trồng trọt.
Nhưng mà những cây cối này cơ bản đều là trăm năm tuổi trở lên.
Uyển Uyển và Đại Tráng không có kiên trì như Hà Tứ Hải, không biết đã chạy đi nơi nào rồi.
Thế nhưng Đại Tráng rất nhanh đã trở về rồi, về phần Uyển Uyển thì không biết chạy đi đâu rồi.
"Thần tiên đại nhân, phía trước có một nhà đá." Đại Tráng chạy về, hưng phấn nói.
"Đi, chúng ta đi xem xem." Hà Tứ Hải nghe vậy cũng cảm thấy hứng thú.
Thế là Đại Tráng đi trước dẫn đường, rất nhanh đã đi tới phía trước nhà đá.
Nhà đá được xây dựa vào một vách đá, nhưng mà niên đại xa xưa, đã sụp đổ một phần, chỉ còn lại tường đổ ngói vỡ, bị cỏ dại rậm rạp che phủ.
Hà Tứ Hải nhìn những tảng đá xây tường kia một chút, phát hiện những tảng đá này đều được cắt vô cùng chỉnh tề, không biết là đã dùng vật gì để cắt nữa. Phải biết những khối đá này ít nhất cũng phải đến từ trăm năm trước, khi đó không có những công cụ hiện đại như giờ, muốn cắt những tảng đá này thành các hình dạng khác nhau, bốn phía chỉnh tề là chuyện vô cùng khó khăn.
Ở trước nhà đá này còn có một khoảng sân rộng được trải đá, diện tích không lớn, nhưng đều bị cây cỏ mọc ra từ khe đá che phủ.
Mà trước khoảng sân này chính là bức tường đổ, đứng ở chỗ này, có thể nhìn thấy biển mây, tầm nhìn rất tốt.
Nhưng mà bởi vì xung quanh khoảng sân đều là cây cối hơn trăm năm, bao bọc nơi này cực kỳ chặt chẽ, phỏng chừng cũng bởi như thế cho nên mới không bị người phát hiện.
Hà Tứ Hải tìm tòi tỉ mỉ một vòng ở bốn phía, không phát hiện ra bất kỳ vật gì có giá trị cả.
Ngẫm lại cũng đúng, ít nhất cũng đã qua trăm năm rồi, cho dù có thì phỏng chừng tất cả đều đã mục nát, không còn tồn tại nữa rồi.
"Quên đi, chúng ta trở về thôi." Hà Tứ Hải khó nén vẻ thất vọng.
Đại Tráng gật gật đầu, vừa mới bắt đầu phát hiện ra nhà đá, hắn cũng rất hưng phấn, nhưng tìm kiếm vài vòng cũng cảm thấy không có ý gì nữa.
"Uyển Uyển lại chạy đi nơi nào rồi?" Hà Tứ Hải hỏi.
Đại Tráng lắc lắc đầu, cô nhóc chạy lên núi không khác gì một con khỉ, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.
Hà Tứ Hải đang chuẩn bị triệu hồi Uyển Uyển về.
Bỗng thấy tiếng cười của nàng từ xa.
"Hi hi... Ông chủ, em phát hiện thật nhiều khỉ con."
Sau đó liền thấy Uyển Uyển cầm một cái dù màu đỏ xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Hà Tứ Hải và Đại Tráng đều lấy làm kinh hãi, cằm sắp rơi xuống rồi.
"Hi Hi... Khỉ con thật đáng yêu, ông chủ, chúng ta bắt một con về nuôi có được hay không?"
Hiện tại là chuyện khỉ sao? Cái dù này rốt cuộc là chuyện gì?
Phải biết bọn họ hiện tại đang là quỷ đó.
Quỷ còn có thể bung dù?
Cây dù màu đỏ trên tay Uyển Uyển không phải là loại dù mà hiện tại mọi người sử dụng, mà là dù giấy dầu vô cùng phục cổ, cốt chuôi đều là chất gỗ.
Dù mặt là màu đỏ, nhưng mà mơ hồ còn có chim, tẩu thú và hoa văn hình mây.
Kiểu dáng chuôi dù rất đơn giản, cũng không biết dùng loại gỗ gì, phía trên mơ hồ có tơ vàng, ở vị trí chuôi cầm có vài chỗ lõm, cầm rất tiện.
Mặt dù không lớn nhưng có vẻ rất tinh xảo, cho nên Uyển Uyển gác ở trên vai cũng không đột ngột, kích thước vừa hợp.
"Em lấy cái dù này từ chỗ nào thế?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Hi hi... Khỉ con cho em." Uyển Uyển tràn đầy đắc ý nói.
"Khỉ con? Đi, em dẫn anh đi nhìn một chút."
"Được nha."
Uyển Uyển xoay người, đi về phía sâu trong rừng cây.
"Hi hi... Ông chủ, khỉ con thật là đáng yêu."
"Biết rồi, biết rồi..."
"Vậy chúng ta bắt một con về nuôi được hay không?"
"Không được, khỉ con nuôi được ở chỗ nào đây, đặt ở trên giường em, buổi tối ngủ chung với em sao?"
"Được nha, được nha, buổi tối em sẽ ngủ cùng nó." Uyển Uyển hưng phấn nói.
Hà Tứ Hải chỉ nói chơi, Uyển Uyển lại tưởng thật rồi.
Nhìn nàng dáng vẻ nghiêm túc của nàng, khiến cho Hà Tứ Hải không biết nên nói như thế nào nữa.
"Há, được rồi, chúng ta đi bắt khỉ con đi."
Uyển Uyển thấy Hà Tứ Hải không nói chuyện, cho là hắn đồng ý rồi, lập tức hoan hô rồi chạy về phía trước.
Sau đó cả người nàng bay lên, bay lên với ý nghĩa chân chính.
Cho dù là quỷ thì cũng chỉ có thể từ phiêu để hình dung, sẽ không bay.
Nhưng hiện tại Uyển Uyển lại như là một đóa mây màu đỏ, càng bay càng cao.
Dọa cho Hà Tứ Hải sợ bắn lên, vội vàng đưa tay kéo nàng lại.
Uyển Uyển cũng bị làm cho sợ hết hồn, vội vàng buông cây dù trong tay ra, ôm lấy cổ Hà Tứ Hải thật chặt.
Mà cây dù kia rơi xuống từ trên không trung, rơi xuống trước mặt bọn họ.
Hà Tứ Hải buông Uyển Uyển ra, để Đại Tráng dắt nàng, đi lên trước cầm lấy cây dù kia.
Dù rất nhẹ, cầm trong tay không cảm giác được bất kỳ trọng lượng gì.
"Ồ?"
Đúng lúc này, Uyển Uyển và Đại Tráng đều phát ra một tiếng ồ ngạc nhiên.
"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Thần tiên đại nhân, dù trở nên lớn hơn rồi." Đại Tráng nói.
Uyển Uyển liên tục gật đầu nhỏ.
Hà Tứ Hải tự mình che dù nên không cảm thấy, chờ sau khi bọn hắn nhắc nhở thì mới phản ứng được.
Vừa nãy Uyển Uyển cầm cái dù này, dù vừa vặn che khuất cô bé, nhưng mà hắn cầm cái dù cũng vừa vặn che khuất hắn.
Vậy thì không đúng rồi, Uyển Uyển lớn như nào, hắn lớn như nào?
Cho nên cái dù này có thể tự động điều tiết to nhỏ dựa theo người cầm nó sao?
Trong lòng Hà Tứ Hải hơi động, m Dương Y chuyển động trắng đen, Hà Tứ Hải từ quỷ hóa người.
------
Dịch: MBMH Translate