Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 716 - Chương 716: Bầy Khỉ.

Chương 716: Bầy Khỉ. Chương 716: Bầy Khỉ.

Cảm giác trong tay nặng xuống, chiếc dù vốn rất nhẹ bỗng trở nên nặng nề, càng thêm có cảm xúc.

Hà Tứ Hải thu cây dù vào, phát hiện cũng không khác mấy cây dù bình thường là bao.

Hắn lại mở ra, đặt lên đỉnh đầu, sau đó điểm nhẹ mũi chân lên trên đất, cả người bắt đầu bay lên không trung.

Trong lòng của Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc, nhưng mà cũng không ngoài ý muốn, tay theo bản năng mà kéo xuống, muốn hạ xuống, không nghĩ tới cây dù vốn đang bay lên lại lập tức lảo đảo rơi xuống.

Cho nên công năng của cây dù này chính là phi hành?

"Ông chủ, ông chủ, chơi thật vui nha, cho em chơi một hồi, cho em chơi một hồi."

Thấy Hà Tứ Hải không có nguy hiểm gì, Uyển Uyển lập tức lại chạy tới, tràn đầy phấn khởi muốn thử.

"Đi xem khỉ con mà em nói đi."

Hà Tứ Hải thu cây dù lại rồi đưa cho nàng.

Uyển Uyển đưa tay nhận lấy, cây dù vốn dĩ cao hơn người nàng đã biến thành cây dù nhỏ phù hợp nàng.

Trong quá trình này, cũng không có quá trình thu nhỏ lại, mà là phảng phất như Hà Tứ Hải đưa một cái dù nhỏ qua, rất thần kỳ.

Uyển Uyển cầm lấy chuôi dù, kẹp nó ở dưới nách, mang theo Hà Tứ Hải và Đại Tráng tiếp tục đi tìm khỉ con.

Nhưng mà...

"Anh nói khỉ con nào thế?"

Tiểu gia hỏa gãi gãi đầu nhỏ, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà nhìn Hà Tứ Hải.

"Em đừng nhìn anh, là em nhìn thấy, lại không phải anh."

Tiểu gia hỏa lại gãi gãi đầu nhỏ, một mặt nghi hoặc.

"Rõ ràng chính là ở ngay đây mà, thật nhiều khỉ con, chạy đi nơi đâu rồi?" Uyển Uyển lẩm bẩm.

Sau đó lộ ra một vẻ mặt tỉnh ngộ.

"Khỉ con nhất định đều chạy đi rồi."

"Chạy đi rồi?"

Hà Tứ Hải đánh giá bốn phía, không giống có dấu vết tồn tại của bầy khỉ.

"Đại Tráng, trong núi này có nhiều khỉ không?" Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi quay sang hỏi Đại Tráng.

Thế nhưng bất ngờ chính là Đại Tráng lại lắc lắc đầu.

"Em xưa nay chưa từng thấy trên núi có khỉ, cũng chưa từng nghe nói."

"Không có?"

Hà Tứ Hải nghe vậy thì nhìn về phía Uyển Uyển.

Tiểu gia hỏa ngơ ngác mà nhìn Hà Tứ Hải, nàng cũng mơ hồ rồi, vậy vừa nãy nàng đã nhìn thấy cái gì? Không phải là khỉ con sao? Là tiểu quái thú sao?

Nhìn dáng vẻ mờ mịt của nàng, Hà Tứ Hải liền biết dù có hỏi thì phỏng chừng cũng không hỏi được cái gì.

Thế là quay đầu tiếp tục nhìn lại về phía bên cạnh.

Bỗng nhiên hắn phản ứng lại, Uyển Uyển vẫn duy trì trạng thái quỷ, cho dù thật sự có khỉ thì cũng không thể nhìn thấy nàng, như vậy nàng đã nhìn thấy cái gì?

"Em xác định không nhớ lộn chỗ sao?" Hà Tứ Hải hỏi lần nữa.

Uyển Uyển nghe vậy lập thì tức lắc lắc đầu.

"Nơi này rất nhiều khỉ con, có con ngồi xổm dưới tàng cây, có con ngồi xổm ở trên cây, còn có con ngồi xổm ở trên tảng đá, có một con khỉ con dùng quả ném em."

Uyển Uyển tìm tìm ở trên đất, tìm được một quả thông, đưa tay cầm lấy nhưng mà không thể cầm được. Nàng lúc này mới phản ứng được, vội vàng hóa quỷ thành người, sau đó nhặt lên.

"Nó dùng cái này để ném em, em ném trở lại, nó lại ném trở về..., sau đó nó chơi với em... Chúng em thành bạn tốt... Còn dạy em leo cây... Em nói em phải đi về rồi, nó liền lấy cái dù từ trong cái cây kia rồi đưa cho em." Uyển Uyển chỉ vào một bức tường đổ cách đó không xa rồi nói .

Hà Tứ Hải nhìn theo phương hướng mà Uyển Uyển chỉ, vách đá chỗ kia như là được hình thành tờ đất lở, mặt vách cũng không lớn, cao khoảng ba, bốn mét.

Hà Tứ Hải xuyên qua bụi cỏ tạp nham đi về phía vách đá.

Uyển Uyển và Đại Tráng vội vàng đuổi theo ở phía sau.

Sau đó Hà Tứ Hải liền nhìn thấy, ở phía trước vách đá có một bức tượng khỉ đang ngồi xổm ở trong bụi cỏ, mắt nhìn về phía trước, rất sống động.

Uyển Uyển tò mò chạy lên trước, sau đó gãi gãi đầu nhỏ, mặt đầy nghi hoặc.

"Đừng tiếp tục gãi đầu nữa, lại gãi, tóc đều sẽ bị em gãi rụng hết mất."

"Ông chủ, sao khỉ con lại biến thành tảng đá rồi?" Uyển Uyển nghi hoặc hỏi.

Thế nhưng Hà Tứ Hải không hề trả lời nàng, mà là nhìn về phía vách đá phía sau nàng.

Chỉ thấy trên vách đá kia, vẽ vô số hình khỉ, còn thì nhảy lên, còn thì co quắp, con thì phẫn nộ, con thì đang nô đùa...

Tư thái không phải trường hợp cá biệt, rất sống động.

Rõ ràng chỉ được phác họa ra từ vài nét vẽ, nhưng lại nổi lên trên vách, giống như những thứ này đều là khỉ thật, bên tai thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nô đùa nhảy nhót của chúng.

Hà Tứ Hải cúi đầu nhìn về phía khỉ đá trước người, đưa tay sờ sờ, thần lực uốn lượn xuống từ đầu khỉ, sau đó phát hiện đây chỉ là một khỉ đá bình thường, cũng không có chỗ nào đặc thù.

Nhưng mà Uyển Uyển lại nói nàng đã nhìn thấy bầy khỉ, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trẻ con sẽ không nói dối, lẽ nào là ảo giác của nàng?

Nhưng mà chiếc dù này chính là thật, phải giải thích thế nào đây?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment