Hà Tứ Hải ngước đầu nhìn lên bầu trời.
Sau đó cúi đầu nói với Uyển Uyển: “Trời không mưa cũng không nắng, em che ô làm gì?”
“Chơi ạ.”
Uyển Uyển trả lời vô cùng trong sáng.
Sau đó đặt cán dù lên vai rồi xoay, đồng thời cái miệng nhỏ còn hoà âm theo.
“Biubiubiu…”
“Ba, mẹ, ông nội…” lúc này nhà trẻ mở cửa ra.
Tuy đội hình của đám nhóc vẫn ngay ngắn, nhưng tất cả đều hò hét loạn cả lên.
Đương nhiên cũng có vài bạn nhỏ tò mò nhìn cô bé vẫn che ô mặc dù trời không mưa.
Uyển Uyển bị mọi người nhìn đến ngượng, nấp sau lưng Hà Tứ Hải, nhưng vẫn không cất ô, kiên trì đến cùng.
“Tứ Hải, mấy ngày rồi không thấy cậu đến cửa hàng, trong tiệm không có việc gì sao?” Tôn Nhạc Dao bên cạnh hỏi.
Vốn nghĩ chỉ đến đón bọn trẻ tan học, không ngờ Hà Tứ Hải cũng đến.
“Bây giờ trời lạnh lắm, đến cửa hàng còn phải bật điều hoà, phí điện lắm, đợi trời ấm lên rồi tính sau.” Hà Tứ Hải nói.
Tôn Nhạc Dao: “…”
“Ha ha, dì ơi, con đùa thôi, có điều gần đây cứ hết việc này đến việc khác, cũng không cần đến cửa hàng.” Hà Tứ Hải nói.
“Vậy à, dì thuận miệng hỏi thôi, tự cậu có sắp xếp là được.” Tôn Nhạc Dao vội nói.
Hà Tứ Hải biết ý của Tôn Nhạc Dao là gì, đại khái là lo lắng hắn lâu ngày không đi làm, kinh tế gặp vấn đề.
Không có tiền thì sao nuôi Đào Tử? Sao lấy vợ đây? Một túp lều tranh hai trái tim vàng đều là thứ vớ vẩn, kẻ ngốc mới tin, không thể đảm bảo cuộc sống cơ bản nhất cho đối phương thì còn yêu đương gì chứ.
“Mẹ ơi…”
“Ba ơi…”
Vào lúc này Huyên Huyên và Đào Tử lưng đeo cặp sách, lon ton chạy từ nhà trẻ ra, theo sau còn có Thẩm Di Nhiên - bạn thân của bọn nhóc.
“Chú ơi, cảm ơn món quà của Đào Tử, con thích lắm…”
Thẩm Di Nhiên chạy đến trước mặt Hà Tứ Hải nói.
“Không cần cảm ơn anh, em cảm ơn Đào Từ là được rồi.” Hà Tứ Hải nói.
“Vâng, con cảm ơn Đào Tử rồi, còn có Huyên Huyên nữa.”
Thẩm Di Nhiên là một cô bé mạnh mẽ và rất lịch sự.
Cũng là người bạn tốt đầu tiên của Đào Tử và Huyên Huyên ở nhà trẻ.
Đến bây giờ tất cả đều là bạn thân thiết, thường cùng chơi với nhau.
Bà ngoại đến đón Thẩm Di Nhiên, thấy cô bé ở bên này liền lách người qua đám đông để qua đây.
“Ngài Hà, con gái Tôn gia…”
Bà ngoại Thẩm Di Nhiên rất quen thuộc với hai người họ, bởi vì lúc đón bọn trẻ thường gặp mặt.
Đây là một bà lão vô cùng tao nhã.
“Bà ngoại, Đào Tử với Huyên Huyên tặng con quá trời quà nè.” Thẩm Di Nhiên vỗ vỗ cái cặp sách sau lưng.
“Vậy con cảm ơn bọn họ chưa?” bà ngoại xoa đầu cô bé hòi.
“Dạ, con cảm ơn rồi.” Thẩm Di Nhiên vừa nói vừa nhìn Đào Tử với Huyên Huyên
Nhưng mà…
Hai đứa nhóc lại vay quanh Uyển Uyển, tò mò nhìn cái ô đỏ trong tay cô bé, muốn Uyển Uyển đưa cho bọn nhóc chơi, hoàn toàn không để ý tới Thẩm Di Nhiên.
Thẩm Di Nhiên: [○? ` Д′?○
Cô bé biết bạn nhỏ kia, cũng là “bạn thân” của cô bé.
Tuy đã gặp vài lần nhưng vẫn không biết cô bé tên gì.
Thế là Thẩm Di Nhiên xông lên, chen vào giữa Đào Tử với Huyên Huyên.
“Xin chào.” Thẩm Di Nhiên chống nạnh, dõng dạc nói.
“Hiahiahia…bạn thân.” Uyển Uyển vui vẻ xoay cán ô.
Nhìn thấy trước mặt là một cô nhóc ngốc nghếch, khí thế của Thẩm Di Nhiên cũng mất luôn.
“Cậu tên gì á.”
“Mình tên Uyển Uyển.” Uyển Uyển nói.
“Mình hỏi tên thật ấy, không phải biệt danh.”
“Hiahiahia…mình tên Lâm Uyển Uyển, cậu là Nhiên nhiên hả.” Uyển Uyển vui vẻ nói.
“Mình tên Thẩm Di Nhiên, Nhiên Nhiên là biệt danh, cậu nhớ chưa?”
“Ừm, ừm, nhớ rồi, cậu tên Nhiên Nhiên.” Uyển Uyển gật đầu nói.
Thẩm Di Nhiên có chút khó chịu, nhìn Huyên Huyên ở bên cạnh.
Tựa như đang hỏi, cô nhóc này bị “dì dậy” (chỗ này nhân vật phát âm sai)
Huyên Huyên chớp chớp mắt, biểu thị bản thân cũng không biết.
“Uyển Uyển, đưa ô của chị cho em chơi đi.” Đào Tử ở bên cạnh thừa cơ khẽ tiếng nói.
Lúc nãy cô bé và Huyên Huyên đếu muốn Uyển Uyển đưa ô cho mình chơi, Uyển Uyển nhất thời không biết nên đưa ai mới tốt, thế là xoắn xuýt cả lên.
Bây giờ Huyên Huyên và Thẩm Di nhiên đang nói chuyện, Đào Tử nhân cơ hội mượn ô.
“Được thôi.”
Quả nhiên có câu này của Đào Tử, Uyển Uyển không bị khó xử nữa, thế là rất vui vẻ đưa ô cho Đào Tử.
Đào Tử đưa ô lên che đầu, vui vẻ xoay mấy cái.
Sau đó chợt phát hiện có gì đó không đúng.
Cơ thể dường như bay lên, doạ cô bé phải vội ném ô trong tay đi, lập tức lại có cảm giác chân chạm xuống mặt đất.
Cô bé gãi đầu, lẽ nào lúc nảy là ảo giác sao?
Huyên Huyên thấy Đào Tử cầm ô, vô cùng bất ngờ, lập tức nhìn qua phía Uyển Uyển.
→_→
“Hiahiahia…”
Uyển Uyển vô thức cười hiahia, chợt cảm thấy như vậy không tốt lắm, thế là vội che miệng mình lại.
“Em đang nói chuyện với Nhiên Nhiên, nên đưa cho Đào Tử chơi trước.” Uyển Uyển giải thích nói.
“Chiếc ô này từ đâu ra đấy, ông chủ mua cho chị sao?” Huyên Huyên khẽ hỏi.
Cô bé biết, nếu ra ngoài với ông chủ thì ông chủ sẽ thường mua đồ cho bọn họ.
Cho nên cô bé đương nhiên cho rằng chiếc ô này là Hà Tứ Hải mua.
“Hiahiahia…là khỉ nhỏ tặng đấy.” Uyển Uyển vui vẻ nói.
“Khỉ nhỏ?”
Huyên Huyên nghe xong liền nhìn Uyển Uyển, bộ dáng em thấy chị có lông khỉ đâu?
Cô bé không hề tin, khỉ nhỏ sao có thể tặng ô được.
“Thật sự là khỉ nhỏ mà.”
Uyển Uyển thấy Huyên Huyên không tin liền vội giải thích.
“Ha ha, em gái này thú vị quá đi.” Thẩm Di Nhiên ở bên cạnh cười nói.
“Mình là chị đấy nhé.” Uyển Uyển lập tức nhìn cô bé nói.
“Mình năm tuổi rồi, lớn hơn cậu nhé.”
“Mình là chị.” Uyển Uyển kiên trì nói.
Mẹ nói ở bên ngoài không được cho người khác biết cô bé bao nhiêu tuổi.
Cô bé bao nhiêu tuổi nhỉ? Ba mươi…ba mươi mấy nhỉ, cô bé cũng không nhớ nữa.
Nhưng luôn khẳng định lớn hơn mấy bạn nhỏ trước mặt.
Thẩm Di Nhiên lại nhìn Huyên Huyên.
“Ha ha, mình cũng lớn hơn cậu, mình hai mươi hai tuổi rồi, mình là đứa trẻ lớn xác, cậu phải kêu mình là chị.” Huyên Huyên liền nói.
Thẩm Di Nhiên quyết định không quan tâm đến hai đứa ngốc này nữa.
Ngược lại hỏi Uyển Uyển: “Chiếc ô này thật sự do khỉ nhỏ tặng cậu sao? Khỉ nhỏ ở đâu rồi, mình cũng muốn được tặng một chiếc.”
“Khỉ nhỏ ở nhà ông chủ.” Uyển Uyển chỉ vào Hà Tứ Hải nói.
“Í, ở trong nhà á?”
Đào Tử nghe xong thì rất ngạc nhiên, sau đó không chơi với chiếc ô nữa,trực tiếp nhét vào trong lòng Uyển Uyển, xoay người chạy về nhà.
Huyên Huyên cũng vội đuổi theo, cô bé cũng muốn khỉ nhỏ tặng ô cho mình, cô bé không muốn màu đỏ, cô bé muốn màu hồng cơ.
Thẩm Di Nhiên cũng muốn đuổi theo nhưng lại bị bà ngoại kéo lại.
“Chúng tôi cũng phải về đây.”
“Aizz~” Thẩm Di Nhiên bất lực thở dài.
Sau đó lớn tiếng nói: “Đào Tử, Huyên Huyên…còn Uyển Uyển nữa, tạm biệt nhé.”
Nhưng không ai trả lời cô bé, cả đám đều vùi đầu chạy về trước, sợ bị chậm lại.
“Hừ~”
Thẩm Di Nhiên giận dỗi xoay người lại.
“Ngày mai không chơi với bọn họ nữa.” Cô bé phụng phịu nói.
Bà ngoại mỉm cười không nói gì, bà ấy biết, ngày mai gặp lại chắc chắn vẫn là bạn thân thôi.
------
Dịch: MBMH Translate