“Hiahiahia…chính là khỉ nhỏ này nè.”
Trong Phượng hoàng tập, Uyển Uyển chỉ vào con khỉ đá dưới miếu thờ và nói.
Đào Tử và Huyên Huyên ngạc nhiên nhìn Uyển Uyển.
Cậu đang đùa chúng tớ phải không?
“Hiahiahia ...”
Được lắm, cười thế này chắc chắn là đang đùa chúng ta rồi.
Đánh cậu ấy.
Đào Tử và Huyên Huyên lao vào trận chiến, véo mặt, chọc vào mông cô bé ...
Ba chú nhóc đang lăn lộn trên bãi cỏ.
“Hiahiahia ...”
“Ba đứa ngốc.”
Hà Tứ Hải lắc đầu rồi lùi lại.
…………
Hợp Châu
Bệnh viện số ba thành phố.
“Tuyết Mai, anh tự làm một ít đồ ăn, em nhân lúc còn nóng mau ăn đi.” Lư Liễu Vượng cầm theo cà men(*) bước vào phòng.
(*)cà men: đồ dùng bằng kim loại, có nắp và quai xách, để đựng thức ăn mang đi, có loại có thể giữ nhiệt.
Thang Tuyết Mai ngồi cạnh giường con gái, vẻ mặt buồn bã nhìn con mình trên giường bệnh.
Lư Chí Quyên nằm truyền dịch trên giường, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đang nghĩ gì.
Trông nàng hốc hác, hai má hóp lại, khiến người khác cảm giác như một cái xác vô hồn.
Nhìn bộ dạng trước mặt của nàng, Đường Vĩnh Thành cảm thấy rất khó chịu.
Lư Chí Quyên không quá đẹp, nhưng chắc chắn không xấu, nếu không khi học đại học, hắn cũng không vừa nhìn đã thích nàng.
Hơn nữa, nàng toát lên vẻ đẹp mềm mại của một cô gái Giang Nam, ăn nói nhỏ nhẹ, không bao giờ nói chuyện lớn tiếng, dù trong lòng có lo lắng thì cũng như vậy.
“Tiểu Quyên, con có muốn ăn thêm không?”
Thang Tuyết Mai mở cà men ra, thức ăn vẫn còn nóng hôi hổi.
Nhưng Lư Chí Quyên vẫn thẫn thờ, dường như không nghe thấy gì cả.
“Tiểu Đường thằng nhóc thối đó, chết rồi cũng không để mọi người sống yên ổn, tiểu Quyên nhà chúng ta sao có thể nhìn trúng nó chứ, thật là nghiệt duyên mà.” Thang Tuyết Mai nói đấy rồi lại buồn rầu.
Lư Liễu Vượng bên cạnh mở miệng muốn nói đỡ vài câu giúp Đường Vĩnh Thành, dù sao cái chết của hắn chắc có liên quan đến con gái mình, nếu không con gái cũng không tự trách nhiều như vậy.
Nhưng thấy vợ đang giận, anh đành im lặng không nói nữa.
Hắn biết trong hai năm qua, vợ mình đã phải chịu rất nhiều áp lực.
Lư Chí Quyên khiến trái tim bà ấy như vỡ nát.
“Nhân lúc nóng ăn đi.” Lư Liễu Vương lại nói.
Sau đó ngồi xuống chỗ của Thang Tuyết Mai lúc nãy.
Ông ấy đưa tay sờ sờ trong túi rồi lấy ra một điếu thuốc, vừa đưa vào miệng, liền nhớ ra đây là phòng bệnh, không được hút thuốc.
Thế là ông ấy lại đứng dậy định ra ngoài hút thuốc, nhưng cuối cùng lại ngồi xuống rồi kẹp điếu thuốc lên trên tai.
“Tiểu Quyên, xuân năm nay, chúng ta về quê ăn Tết nhé?”
Lư Liễu Vượng vốn không phải là người Hợp Châu, khi còn trẻ bởi vì công việc nên mới đến Hợp Châu, sau đó lấy vợ sinh con, cuối cùng định cư ở Hợp Châu.
Lư Chí Quyên đương nhiên sẽ không trả lời ông ấy.
Nhưng Lư Liễu Vượng hoàn toàn không muốn cô ấy trả lời.
Mà lại tự nói với chính mình: “Lần trước con còn về cùng với tiểu Đường, bà nội nói rất nhớ con, bà ấy nói những con ngỗng mà trước đây các con nuôi đã lớn rất nhiều rồi...”
“Môi trường ở quê nhà tốt, cũng tốt cho bệnh tình của con, không phải lúc trước con từng nói với Tiểu Đường là muốn đào ao ở trước cửa sao?”
“Đợi thời tiết ấm lên, ba sẽ tìm người đào một cái ao, trồng một ít hoa cỏ ở trước trước cửa, tốt hơn nhiều so với trong thành phố.”
“Con sống ở quê, vừa hay có thể bầu bạn với ông bà nội, ba sẽ để mẹ về đấy chăm sóc con...”
...
Lư Liễu Vương nói rất nhiều, nhưng Lư Chí Quyên vẫn như cũ không đáp lại chút nào.
Ngược lại, Thang Tuyêt Mai đã ăn xong cơm.
Bà ấy thu dọn đồ đạc rồi đưa cho Lư Liễu Vượng, “Anh về trước đi, một mình em ở đây chăm sóc con bé là được rồi.”
“Ừm, lát nữa gọt trái cây cho con bé ăn.” Lư Liễu Vương cầm lấy cà men, liếc nhìn trái cây trên tủ đầu giường bệnh.
“Biết rồi, không cần lo chuyện đó đâu, anh mau về sớm đi.” Thang Tuyết Mai xua tay nói.
Lư Liễu Vượng nghe xong không nói gì, cầm lấy cà men rồi đi ra ngoài.
Thang Tuyết Mai từ dưới gầm giường lấy ra một chậu rửa mặt, đi vào nhà vệ sinh lấy một ít nước nóng, sau đó dùng khăn tay cẩn thận lau người cho Lư Chí Quyên.
Lư Chí Quyên cuối cùng cũng có phản ứng, ngẩng đầu nhìn Thang Tuyết Mai.
Nhưng ánh mắt vẫn hơi đờ đẫn, không được minh mẫn.
“Aizz ~, con gái à, đã tạo phải nghiệp gì mà thảm hại như thế này?” Thang Tuyết Mai thở dài.
Vốn dĩ con gái tìm được một người bạn trai rất tốt, chuẩn bị kết hôn rồi.
Đợi bọn nhỏ kết hôn, lại sinh thêm đứa con tạo thành một gia đình hạnh phúc.
Vợ chồng già bọn họ cũng có thể trút bỏ gánh nặng trên vai rồi.
Không ngờ lại gặp trắc trở, ai ngờ lại xảy ra chuyện đáng tiếc như vậy.
Bây giờ đừng nói kết hôn, con gái có thể sống như người bình thường, thì bà ấy đã mãn nguyện rồi.
“Nhìn con xem, lôi thôi lếch thếch, nếu tiểu Đường còn sống, thằng bé cũng sẽ ghét con, một cô gái mà không để ý đến hình tượng của mình chút nào ...” Thang Tuyết Mai vừa lau mặt con gái vừa càm ràm nói.
Bà ấy không để ý lúc mình nhắc đến Đường Vĩnh Thành, ánh mắt thất thần của Lư Chí Quyên đã có dần có hồn lại.
“Giường bệnh số sáu Lư Chí Quyên, thay nước thôi.”
Vừa lúc đó y tá từ ngoài cửa bước vào.
------
Dịch: MBMH Translate