Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 720 - Chương 720: Cuộc Sống Khốn Nạn(2)

Chương 720: Cuộc Sống Khốn Nạn(2) Chương 720: Cuộc Sống Khốn Nạn(2)

Lư Liễu Vượng xách cà men đi xuống lầu, tìm đến nơi chiếc máy điện đang đậu của mình, định lái quay về thì bỗng một người phụ nữ đi tới.

“Một tệ tiền đậu xe.”

“Muốn tiền à?” Lư Liễu Vượng hơi ngạc nhiên.

“Chỗ này trước đây không phải đậu xe miễn phí sao?”

“Đó là trước đây, từ hôm nay đậu xe chỗ này sẽ tính phí, một tệ, vui lòng trả tiền.”

Người phụ nữ chỉ vào vạch trắng được vẽ trên mặt đất.

“Vẽ vài đường liền muốn đòi tiền à? Đưa cho ai?”

Tâm trạng Lư Liễu Vương vốn dĩ không tốt, vừa xuống lầu liền gặp phải chuyện như vậy khiến ông ấy càng thêm cáu kỉnh.

“Làm sao tôi biết được? Tôi chỉ chịu trách nhiệm thu tiền.” người phụ nữ nói.

“... Nộp cho ai cũng không biết? Bà còn mặt dày đòi tiền tôi à, không có tiền.” Lư Liễu Vượng ngồi lên xe chuẩn bị rời đi.

Nhưng người phụ nữ cũng không chịu thua kém, bà ta cản trước đầu xe của ông ấy.

“Ông anh lớn thế này rồi mà sao vô lý vậy? Không phải nghèo đến nỗi một đồng cũng không có đấy chứ?”

Lư Liễu Vượng thực sự muốn đánh bà ta.

Nhưng đang trước cửa bệnh viện, người ra kẻ vào, vốn đã thu hút sự chú ý của người khác, cuối cùng ông ấy lấy điện thoại ra quét mã QR.

“Sớm làm thế này không phải được rồi sao?? Thật lãng phí thời gian.” người phụ nữ xoay người rời đi.

Đm, Lư liễu Vượng cảm thấy tức tối trong người, nhưng không có nơi nào để phát tiết.

Đi được nửa đường, ông ấy thật sự giận không chịu được, dừng xe bên đường hút một điếu thuốc.

Tôi thực sự muốn quay lại cãi một trận với bà ta, ông ấy nghĩ.

Hít một hơi thật sâu rồi dập tắt đầu thuốc, định ném tàn thuốc xuống, nhưng ngẫm một hồi rồi lại rút về lại.

Sau đó ông ấy phóng xe chạy dọc theo lề đường, giơ tay ném vào thùng rác bên cạnh.

Nhưng thùng rác cách đó hơi xa, cánh tay của ông ấy với hơi xa, đầu xe lắc lư, chốc lát liền ngã ra đất.

Nhưng Lư Liễu Vượng lại không ngã, bởi vì một chân chống trên mặt đất, nhưng chiếc xe thì lại ngã, cà men lăn tuốt ra xa.

“Thật xui xẻo.” Lư Liễu Vượng mắng, nhặt cà men lên, dùng sức đỡ chiếc xe lên.

Sau đó đẩy xe về phía trước, ngoài việc áo xe hơi lỏng ra, thì không bị ngã hư gì hết.

Ông ấy đang định ngồi lên chạy thì phía sau xe bị đụng ầm một cái, lần này không chỉ xe ngã mà người cũng ngã theo, cái cà men cũng lăn ra xa tít tắp

Là một anh trai shipper.

“Xin lỗi, xin lỗi, ông không sao chứ.” cậu shipper hơi hoảng, vội vàng lại đỡ Lư Liễu Vượng dậy.

Sự bực dọc trong lòng Lư Liễu Vượng đã lên đến đỉnh điểm.

“Đm cậu.” ông ấy giơ tay đánh cậu ta.

“Sao ông lại đánh người?” cậu shipper có chút lo lắng.

Đụng trúng người là lỗi của cậu ấy, nhưng đánh người thì là lỗi của Lư Liễu Vượng rồi.

“Ông đừng đánh nữa, tôi nói ông biết, ông còn đánh nữa thì tôi đánh lại đấy.” cậu trai shipper vừa nói vừa né tránh.

Nhưng Lư Liễu Vượng đang trong cơn thịnh nộ, làm gì nghe cậu ta nói, kéo lấy cậu ta rồi ra sức đánh.

Cậu trai shipper bị đánh đến sốt ruột, trực tiếp đấm vào mắt của Lư Liễu Vượng khiến ông ấy choáng váng.

Hai người đánh đấm một hồi, cuối cùng Lư Liễu Vượng thua cuộc, ngồi bên lề đường thở hổn hển.

Cậu shipper không thừa thắng xông lên, vốn dĩ là cậu ta sai, hơn nữa cậu ta thắng rồi, nhưng Lư Liễu Vượng lớn hơn cậu ta rất nhiều, lỡ có chuyện gì xảy ra thì cậu ta cũng xui xẻo.

Thật ra trong lòng cậu shipper cũng có chút lo lắng, đụng phải thì cũng thôi đi, lại còn đánh người ta, đặc biệt mắt phải của đối phương bầm tím, dường như không mở mắt ra được, nếu thật sự phải đến đồn cảnh sát, cậu có cũng không thể nói rõ lý lẽ được.

“Hút thuốc không?” Lúc này, đối phương đột nhiên ngẩng đầu hỏi.

Cậu shipper sững người một lúc rồi gật đầu.

Sau đó cậu ta thấy người bên kia lấy ra một bao thuốc rồi ném cho cậu ta một một điếu.

Cậu trai shipper có hơi hoang mang, không hiểu gì hết.

Một người đàn ông trung niên với cái mũi thâm tím, mắt sưng vù và một cậu trai shipper ngồi bên lề đường hút thuốc, sự kết hợp này trông thật kỳ lạ.

Cũng may đoạn đường này không có nhiều người.

“Anh bạn trẻ, xin lỗi nhé, tôi vừa mới từ bệnh viện về, tâm trạng không tốt.” Lư Liễu Vượng nói.

“Không… không sao, là tôi có lỗi trước.” cậu shipper vội nói.

“Không lỡ thời gian giao hàng của cậu chứ?”

“Không sao, tôi vừa giao xong, định đến cửa hàng.” Cậu shipper nói.

“Trông cậu còn khá trẻ, tại sao làm nghề này?” Lư Liễu Vượng hỏi.

Nói xong liền vội nói thêm: “Tôi không có ý kỳ thị cậu, chẳng qua là làm nghề này cực lắm đúng không?”

“Vất vả thật nhưng nhiều tiền hơn so với đi làm văn phòng, điều kiện gia đình tôi không tốt lắm, lại mới ra trường, kiếm chút tiền trước đã rồi chuyên khác tính sau…”

Cậu shipper cũng mở lòng trò chuyện với Lư Liễu Vượng.

Lư Liễu Vượng hút thuốc, yên lặng lắng nghe.

Nhà của cậu shipper ở nông thôn, bố mẹ đều làm nông, mẹ sức khỏe không tốt, quanh năm uống thuốc, còn có một em gái đang đi học.

Cậu ấy mới tốt nghiệp đại học, tạm thời chưa tìm được công việc phù hợp, nhưng sống ở Hợp Châu thì cái gì cũng cần có tiền, vì vậy đi làm nghề giao hàng trước, tiết kiệm một số tiền rồi sau đó mới tính đến việc khác.

“Thật không dễ dàng mà.”

Lư Liễu Vượng dập tắt thuốc, đứng dậy, phủi nhẹ bụi đất sau mông, chuẩn bị đỡ chiếc xe điện đang ngã dưới đất lên.

“Chú ơi, để cháu, để cháu…” cậu shipper vội giúp Lư Liễu Vượng đỡ chiếc xe lên.

Lư Liễu Vượng không từ chối, đi tới phía trước nhặt cà men lên, rớt hai lần liên tiếp, vỏ bên ngoài có hơi móp rồi.

“Chú… hay là chú đi bệnh viện kiểm tra đi.” cậu shipper xoa tay, có chút lo lắng nói.

Bộ dạng Lư Liễu Vượng trông hơi đáng sợ, đặc biệt là mắt phải bị bầm đen kia.

Lư Liễu Vượng phớt lờ cậu ta rồi ngồi lên xe điện.

“Lần sau lái xe nhớ chú ý.” Ông ấy nói.

Sau đó xoay tay cầm rồi phi xe đi thẳng.

“Chú, cảm ơn chú.” Cậu shipper lớn tiếng nói từ phía sau.

Không biết Lư Liễu Vượng có nghe thấy hay không, cứ thế phóng xe biến mất trước mắt cậu ta.

Khi Lư Liễu Vượng về tới nhà, tự mình luộc hai quả trứng rồi lăn lên mắt.

Hôm sau quả nhiên hết sưng, đỡ hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, khóe mắt vẫn còn bầm, thế là ông ấy lấy ra chiếc kính râm từ nhiều năm trước.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment