Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 721 - Chương 721: Không Dễ Dàng

Chương 721: Không Dễ Dàng Chương 721: Không Dễ Dàng

Vì hôm nay con gái xuất viện nên ông ấy định ra chợ mua mấy món con gái thích.

“Ai dô, ông Lư, bắt đầu sành điệu rồi ta, còn đeo kính râm.”

Khi Lư Liễu Vượng ra khỏi nhà thì gặp người quen, cười cười nói đùa vài câu.

“Mắt bị viêm nên dùng kính râm che đi.” Ông ấy cười giải thích.

Con gái hắn thích cá sạo với tôm, ông ấy đã đặc biệt mua một số cá tôm còn tươi sống.

Về đến nhà, hắn rửa sạch sẽ bọn nó trước rồi đợi Thang Tuyết Mai về nấu.

Con gái từ nhỏ đã thích đồ mẹ nấu.

Thấy không còn sớm nữa, Lư Liễu Vượng dắt ra xe rồi chạy nhanh đến bệnh viện.

Lúc này bác sĩ đã kiểm tra phòng rồi, Thang Tuyết Mai cũng không có ở đó có lẽ đi làm thủ tục xuất viện rồi.

Chỉ có Lư Chí Quyên đang ngồi một mình ở mép giường, cô đã mặc xong quần áo, chỉ đợi Thang Tuyết Mai quay lại thì có thể về nhà rồi

“Cảm thấy thế nào? Có khá hơn không?” Lư Liễu Vượng ngồi xuống đối diện với cô.

Lư Chí Quyên đang nhìn ra ngoài cửa sổ thì chuyển tầm nhìn lên khuôn mặt của Lư Liễu Vượng.

Kể từ khi bạn trai cô gặp tai nạn, Lư Chí Quyên thường chìm đắm trong cảm giác tự trách, cả người trở nên ngây ngốc, thường xuyên bất động nhìn chằm chằm vào một chỗ.

Đôi khi không hiểu sao lại khóc nấc lên, chìm vào nỗi đau khổ không thể tự giải thoát.

“Viêm mắt, đeo kính râm che đi ấy mà.”

Thấy con gái đang nhìn chằm chằm mặt mình, Lư Liễu Vượng chột dạ quay mặt sang chỗ khác.

Lúc này Lư Chí Quyên đột nhiên đưa tay kéo cặp kính của hắn xuống.

Sau đó thấy mắt phải của Lư Liễu Vượng bầm tím, mặc dù vết sưng đã biến mất.

Lư Chí Quyên liền rơi rớt mắt, hoàn toàn không thể kiềm lại được.

“Tiểu Quyên, đừng buồn, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, con nên bước ra rồi đối mặt với cuộc sống đi ...” Lư Liễu Vượng hoảng loạn, an ủi nói.

“Ba…ba, có chuyện gì với ba vậy?” Lư Chí Quyên lắp bắp hỏi.

Lư Liễu Vượng sững người, sau đó nở một nụ cười dịu dàng.

“Không sao đâu, ba bị ngã xe.”

“Nói…nói dối.” Lư Chí Quyên nói.

Ngã thì làm sao bầm mắt được.

“Không có ... không có…” Lư Liễu Vượng nói.

Nhưng từ đầu đến cuối ông ấy không dám nhìn Lư Chí Quyên.

“Khám… khám bác sĩ chưa?” Lư Chí Quyên lại hỏi.

Khi nói những giọt nước mắt của cô ấy vẫn không ngừng mà chảy ra, hoàn toàn không kiềm lại được.

“Không cần khám, qua hai ngày nữa sẽ ổn thôi.” Lư Liễu Vượng tìm khăn giấy trong hành lý đã được soạn xong rồi lau cho cô.

Ông ấy không bảo con gái nín khóc nữa, vì ông ấy biết rằng con gái không thể kiểm soát được bản thân.

Đi khám thì bác sĩ nói rất nhiều thứ, tóm lại ông ấy cũng không hiểu lắm nhưng có nói đây là một loại bệnh tâm lý gọi là stress, rất khó chữa khỏi.

“Ba có mua cá sạo và tôm, đều là những món con thích, đợi con về thì mẹ sẽ nấu cho con ăn.” Lư Liễu Vượng nói.

Đúng lúc này Thang Tuyết Mai cầm theo một xấp giấy tờ từ ngoài phòng bước vào.

Lư Liễu Vượng nhanh chóng đeo kính râm lên.

“Í, trong phòng đeo kính râm làm gì?” Thang Tuyết Mai thắc mắc hỏi.

Sau đó nhìn thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt của con gái, bà lập tức vứt chuyện đó sang một bên.

“Sao lại khóc thế?” bà ấy vội lấy khăn giấy trên tay Lư Liễu Vượng rồi lau cho Lư Chí Quyên.

Lúc này Lư Chí Quyên lại trở nên đờ đẫn, như thể đắm chìm vào trong hồi nào đó, không có sức sống như hồi nãy.

Nhưng Lư Liễu Vượng và Thang Tuyết Mai không ngạc nhiên, họ đã quen với việc đờ đẫn gián đoạn này rồi

“Mắt anh bị sao vậy?” Thang Tuyết Mai đột nhiên quay đầu hỏi Lư Chí Vượng.

“Bị viêm.” Lư Chí Vượng vội nói.

Nhưng vừa dứt lời Thang Tuyết Mai đã đưa tay kéo kính râm xuống.

“Mẹ con em sao lại giống nhau thế?”

Lư Liễu Vượng tức giận "giật" chiếc kính râm trên tay bà ấy.

“Làm sao lại bầm tím thế này?” Thang Tuyết Mai hỏi.

“Bị ngã xe.” Lư Liễu Vượng cũng lấy cớ đó.

Nhưng rất rõ ràng, làm vợ chồng nhiều năm, Thang Tuyết Mai quá hiểu ông ấy rồi, sao có thể bị lừa dễ dàng như vậy.

“Khai thật mau, rốt cuộc bị làm sao?”

Thang Tuyết Mai tức giận vỗ vào cánh tay ông ấy.

“Cái này ... cái này ...” Lư Liễu Vượng cảm thấy có chút xấu hổ không dám nói.

“Bị đánh à?” Thang Tuyết Mai tức giận hỏi.

Lư Liễu Vượng gật đầu trong bất lực.

Ông ấy muốn bịa ra một cái cớ để xem giải thích thế nào.

Không ngờ Thang Tuyết Mai không hỏi nữa.

Thay vào đó quay sang sửa soạn hành lý.

“Tôi đúng là xui tám kiếp, sao lại gặp phải hai cha con ông chứ, không ai khiến tôi bớt lo lắng cả...”

Bà ấy vừa lẩm bẩm vừa cất giấy tờ vào trong hành lý.

“Đi thôi, xách đồ về nhà.”

Sau đó tự mình dắt con gái đi ra khỏi phòng bệnh, Lư Chí Quyên ngây người theo phía sau.

“Ồ, ừm.”

“Buổi sáng có mua đồ ăn chưa?”

“Mua rồi, sáng sớm đã mua rồi.”

“Mua cá sạo với tôm chưa?”

“Đương nhiên rồi, đều là đồ tươi đấy.”

“Có đau không?”

“...”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment