“Cầm lấy trứng gà về giúp ba cháu chườm mắt đi.”
Về đến nhà, Thang Tuyết Mai luộc quả trứng trước, sau đó giao nhiệm vụ này cho Lư Chí Quyên.
Bác sĩ nói có thể cho nàng tập trung làm vài việc khác, để phân tán sự chú ý của nàng.
Vì vậy, khi ở nhà, Thang Tuyết Mai cũng đã rất cố gắng giao thêm việc cho nàng.
Lúc này Lư Chí Quyên đã tỉnh lại từ cơn mơ màng, mặc dù người vẫn còn chưa nhanh nhẹn lắm, nhưng giao tiếp cơ bản vẫn không có vấn đề gì.
Lư Chí Quyên cầm trứng gà ra khỏi bếp.
Thang Tuyết Mai cũng không để ý đến nàng nữa.
Nhưng khi nàng ra khỏi bếp một lần nữa, thì lại thấy Lư Chí Quyên đang ngồi trên sofa, ăn quả trứng gà trên tay mình.
Thang Tuyết Mai vô cùng bất lực, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ có thể quay trở lại bếp luộc một quả khác.
...
“Đã tìm thấy chủ quặng rồi sao?”
“Đúng vậy, anh ta đã đổi tên, cụ thể thế nào chúng tôi vẫn phải xác minh lại, nhưng khả năng đúng rất cao.”
Hà Tứ Hải đang nói chuyện điện thoại với Đinh Mẫn.
Đinh Mẫn đã báo cho Hà Tứ Hải tin tốt này.
Ngoài ra, mấy chuyện như hài cốt của Đặng Hữu Minh, quyền nuôi dưỡng Thảo Nhi cũng đã được giải quyết ổn thỏa, và nhanh chóng có hiệu quả.
Bên này Hà Tứ Hải đang nói chuyện điện thoại với Đinh Mẫn, bên kia, Đào Tử đang tu tu thổi cái kèn đồng nhỏ, làm Hà Tứ Hải vô cùng nhức đầu.
Hôm nay là thứ bảy, mấy ngày nữa là tới kỳ nghỉ ở nhà trẻ của mấy đứa Đào Tử
Kỳ nghỉ vừa đến thì cũng đến Tết.
“Đào Tử, con không thể yên lặng một lát sao? Ồn ào chết đi được.”
Hà Tứ Hải cất điện thoại đi, nói với Đào Tử đang tung tăng khắp nhà.
Nhưng vừa mới dứt lời, Huyên Huyên đã đập bùm bụp vào cái trống trước bụng mình.
Đào Tử ngay lập tức đáp lại bằng một loạt tiếng tu tu tu.
Hai món đồ chơi này là do ông bà nội của Huyên Huyên mua tặng sinh nhật Huyên Huyên khi đến Hợp Châu lần trước, mấy đứa trẻ chơi được mấy hôm rồi cất đi, bây giờ lại không biết các nàng lấy được từ đâu ra.
Uyển Uyển thấy hai đứa trẻ đều có nhạc cụ, lập tức hia hia hia lấy từ trong túi ra cái trống bỏi của mình.
“Tùng Tùng Tùng.” Tiếng trống dồn dập vang lên.
Tu tu tu
Tùng tùng tùng
Hia hia hia... tùng tùng tùng tùng
...
Hay quá, ban đầu mới chỉ có hai đứa trẻ thôi là đã ồn lắm rồi, bây giờ là ba đứa luôn.
“Thật là, coi như ba sợ mấy đứa, nói đi, mấy đứa muốn đi đâu?”
“Ồ, ồ ~”
“Ông chủ, anh thật tuyệt...”
“Hia hia hia...”
Hóa ra là sáng nay Đào Tử đòi Hà Tứ Hải đưa bọn họ đi chơi, nhưng trời lạnh quá, Hà Tứ Hải thì không muốn ra ngoài.
Nên mới có cảnh tượng náo nhiệt sau đó.
Hà Tứ Hải thực sự là chịu không nổi, mấy đứa nhỏ này thực sự là càng ngày càng khó trông mà cũng càng ngày càng thông minh.
Biết học cách đòi hỏi như thế nào rồi.
“Nói nhanh đi, nếu không lát nữa ba lại hối hận đấy.” Hà Tứ Hải nói.
“ Đi xem phim.”
“Công viên giải trí.”
“Hia hia hia...”
“Ngoài trời lạnh quá, công viên giải trí cái gì, phim cũng chẳng có gì hay để xem đâu, mấy đứa nghĩ lại đi.” Hà Tứ Hải nói.
Huyên Huyên và Đào Tử nghe vậy thấy cũng đúng, thế là tiếp tục cố gắng nghĩ xem còn có thể đi đâu chơi.
Còn Uyển Uyển thì chỉ biết hia hia hia, đi đâu nàng cũng theo được.
“Bọn con muốn ra bãi cát chơi.”
Đột nhiên Đào Tử đập mạnh vào lòng bàn tay của mình, tỏ vẻ như vừa mới bất ngờ nhớ ra cái gì đó.
“Không được, trời lạnh như vậy, chơi cát cái gì.”
Hà Tứ Hải lập tức từ chối mà không cần nghĩ nhiều, sau đó nằm xuống sofa.
Thật ra hắn vẫn không muốn ra ngoài, chỉ muốn kiếm cớ để bọn trẻ không biểu diễn nhạc cụ nữa mà thôi.
“Chúng ta đi ra bãi cát ngoài bờ biển đi. Chị Tiểu Lộc nói rằng mùa đông ở đó không lạnh đâu.” Đào Tử nhìn chằm chằm vào Hà Tứ Hải nói.
“Xa quá, không đi.” Hà Tứ Hải từ chối ngay.
“Hia hia hia...” Uyển Uyển khẽ giơ tay lên.
Hà Tứ Hải vờ như không nhìn thấy gì.
Huyên Huyên nhìn Hà Tứ Hải, đảo mắt, sau đó khẽ thì thầm bên tai Đào Tử một câu.
“À, có phải ba không muốn bọn con ra ngoài chơi, nên lừa bọn con, đúng không?” Đào Tử chống nạnh, tức giận nói.
“Nói bậy, làm gì có? Ba không phải như thế.” Hà Tứ Hải lập tức phủ nhận luôn.
Nhưng những lời này chẳng có tác dụng gì với Đào Tử cả.
Đào không nói lý là người nói đạo lý sao?
Bao giờ nàng muốn nói mới nói, bao giờ nàng không muốn nói thì không nói.
Bây giờ nàng không muốn nói.
Nàng nhảy lên người Hà Tứ Hải, đưa bàn tay nhỏ ra muốn nhéo mũi hắn.
“Nói dối mũi sẽ dài ra đó.” Đào Tử kéo mũi hắn ra nói.
Mấy ngày trước cô giáo ở nhà trẻ vừa mới kể cho các nàng nghe về câu chuyện của Pinocchio.
Vừa học là có thể dùng luôn, dọa Hà Tứ Hải sợ luôn rồi.
Hắn vội vàng sờ mũi mình, thấy nó vẫn bình an vô sự thì mới an tâm.
Cừ lắm, thiếu chút nữa là hỏng mặt rồi.
“Mau đưa bọn con đi chơi đi, người lớn nói được làm được.”
Nhìn thấy Hà Tứ Hải che mũi, Đào Tử lại nắm lấy tai hắn, cứ như một con khỉ nhỏ.
“Không, ba không...”
Hà Tứ Hải cũng rất ‘tùy hứng’ nói.
Huyên Huyên và Uyển Uyển cũng chạy đến giúp đỡ, muốn kéo Hà Tứ Hải dậy.
------
Dịch: MBMH Translate