Hà Tứ Hải ở trên sofa cuộn tròn người lại không nhúc nhích.
Ba đứa nhỏ không thể làm gì được hắn.
“Mau đứng dậy, nếu còn không dậy, con sẽ cắn ba.” Đào Tử tức giận nói.
“Ba không sợ con.” Hà Tứ Hải xem nhẹ nói.
Đào Tử đang chộp lấy cánh tay của Hà Tứ Hải, quay mông vào mặt Hà Tứ Hải, ôm lấy cánh tay hắn kéo nó thật mạnh.
Có lẽ nàng hơi quá sức, đột nhiên mông nàng đánh rắm “Phụt” một cái.
Uyển Uyển: Σ (????)?
Huyên Huyên: Σ (????)?
Đào Tử: (// ω //) ゞ
Còn Hà Tứ Hải thì bật dậy ngay lập tức.
“Thối quá, thối chết đi được.” Hắn bày ra vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.
“Còn lâu mới thối.” Đào Tử đỏ mặt ngụy biện.
“Không thối mới lạ.” Hà Tứ Hải nói.
Đào Tử thẹn quá hóa giận, nhảy từ trên sofa xuống, cúi đầu, lao về phía Hà Tứ Hải.
Con phải liều mạng với ba.
Hà Tứ Hải đưa tay ra giữ trán nàng, không cho nàng đến gần.
Đào Tử khua tay thành vòng tròn.
Nhưng ngắn quá, không chạm tới được.
“Đào Tử cố lên...”
“Hia hia hia... cố lên.”
Huyên Huyên và Uyển Uyển ở bên cạnh khua cờ hò hét.
Đúng lúc này, Lưu Vãn Chiếu từ ngoài cửa bước vào.
“Đứng ở ngoài cửa đã nghe thấy tiếng của mọi người rồi, đang làm cái gì thế?”
Đào Tử lập tức từ bỏ không đánh nhau với Hà Tứ Hải nữa, sau đó òa khóc, quay đầu lại sà vào lòng Lưu Vãn Chiếu.
Lưu Vãn Chiếu thiếu chút nữa là bị nàng xô ngã, vội vàng ôm lấy Đào Tử, rồi hỏi nàng: “Thế này là sao?”
“Ba bắt nạt cháu.” Đào Tử khóc lóc nói.
Hà Tứ Hải sững người, không phản ứng lại.
Hắn chưa từng nghĩ rằng Đào Tử còn có trò này.
Hà Tứ Hải nhìn về phía Đào Tử, thì thấy rằng nàng cũng đang lén nhìn mình, nhưng chẳng có giọt nước mắt nào cả.
Thấy Hà Tứ Hải nhìn mình, nàng lập tức quay đi, vùi vào lòng Lưu Vãn Chiếu, tiếp tục ồ lên khóc.
“Anh nói đi, anh lớn như vậy rồi mà còn bắt nạt một đứa trẻ à? Được rồi, Đào Tử đừng khóc, đừng khóc nữa, cháu nói cho dì biết, anh ấy bắt nạt cháu thế nào?”
“Ba nói dối, không đưa chúng cháu ra ngoài chơi.”
Đào Tử nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, vô cùng tủi thân nói với Lưu Vãn Chiếu.
Lưu Vãn Chiếu thấy trên mặt nàng không có nổi một giọt nước mắt, thì sao có thể còn chưa hiểu gì chứ.
Nhưng Hà Tứ Hải vẫn sai rồi.
“Sao có thể nói dối trẻ con chứ? Người lớn đã đồng ý rồi thì phải làm, làm không được thì đừng có tùy tiện đồng ý, cứ hứa rồi lại không làm, đối với trẻ con mà nói...”
Nỗi lòng người giáo viên của Lưu Vãn Chiếu bị kích động, Hà Tứ Hải bất lực lắng nghe, tiếp thu lời chỉ trách.
Đào Tử đắc ý làm mặt quỷ với Hà Tứ Hải.
Đang nói chuyện thì Huyên Huyên và Uyển Uyển đột nhiên đồng loạt nhìn ra cửa.
Ở ngoài cửa Đường Vĩnh Thành còn đang do dự không biết có nên đi vào hay không.
Hắn cảm nhận được có nguy cơ hồn phi phách tán.
“Bây giờ cậu quyết định đi gặp bọn họ sao?” Hà Tứ Hải quay sang hỏi Đường Vĩnh Thành.
“Đúng vậy, làm phiền tiếp dẫn đại nhân rồi.” Đường Vĩnh Thành khách khí nói.
“Không có gì là làm phiền hay không làm phiền, nếu tôi đã là tiếp dẫn giả của anh, tiếp nhận nguyện vọng của anh, tự nhiên phải giúp anh hoàn thành, việc này cũng coi như là chức trách của tôi.” Hà Tứ Hải không để ý nói.
Hơn nữa thù lao của Đường Vĩnh Thành cũng là kỹ năng rất hiếm có, từ trước cho đến nay, kỳ thật Hà Tứ Hải cũng không nhận được bao nhiêu thù lao có liên quan đến kỹ năng.
Kỹ năng của Đường Vĩnh Thành là sửa chữa ô tô, trên thực tế lúc còn sống hắn cũng không phải là làm công việc sửa chữa ô tô.
Kỹ năng này chủ yếu liên quan đến hoàn cảnh lớn lên của hắn.
Cha của hắn vốn dĩ là công nhân viên chức trong nhà máy cơ giới quốc doanh, sau này sau khi rời khỏi cương vị, tự mình mở một cửa hàng sửa chữa ô tô.
Sau này hắn học được thủ nghệ từ cha mình, ngoài việc sửa chữa ô tô ra, còn bao gồm cả việc sửa chữa một ít máy móc dùng trong nông nghiệp, là một kỹ năng rất thực dụng.
“Vẫn là phải cảm ơn tiếp dẫn đại nhân, làm chậm trễ chuyến đi của ngài và gia đình rồi.” Đường Vĩnh Thành ở bên cạnh nói.
“Không sao cả, mấy đứa nhóc kia làm ầm ĩ thôi.” Hà Tứ Hải khoát khoát tay không để bụng nói.
Lúc này hắn tự nhiên là ở cùng Đường Vĩnh Thành, đi đến nhà đối tượng của Đường Vĩnh Thành.
Mà Lưu Vãn Chiếu dẫn mấy đứa nhỏ ra bờ cát, làm cho ba cô nhóc kia vô cùng vui vẻ, coi như đạt được mục đích rồi.
“Nhưng mà, bệnh của bạn gái anh đã khỏi chưa?”
“Buổi sáng vừa mới xuất viện rồi.”
“Mới xuất viện? Đừng để bởi vì nhìn thấy anh, tâm trạng quá mức kích động, lại một lần nữa nhập viện?”
“Không sao đâu, đều là bệnh vặt cả chủ yếu nhất vẫn là bệnh tim, chữa được bệnh tim rồi, tôi nghĩ cô ấy rất nhanh sẽ một lần nữa phục hồi lại được dáng vẻ trong quá khứ.”
Hà Tứ Hải và Đường Vĩnh Thành vừa đi vừa tùy ý trò chuyện.
Có điều trên cơ bản đều là Đường Vĩnh Thành đang nói.
Nói những điều hắn mắt thấy tai nghe trong quãng thời gian làm quỷ này, có điều bị ngắt quãng, bởi vì rất nhiều thứ hắn đã quên đi hoặc là không còn nhớ rõ nữa.
Những việc nhớ được rõ trên cơ bản đều có liên quan đến Lô Chí Quyên, hết lần này đến lần khác đều nói về những đau khổ mà cô ấy phải chịu suốt những năm nay, vẻ mặt cực kỳ thống khổ.
Nói thật ra thì, cũng không biết vì đã trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt hay không, mà cảm xúc của Hà Tứ Hải cũng không sâu đậm lắm.
Nhà của Lô Chí Quyên ở rìa phía tây của Hợp Châu, cùng một phương hướng với núi Đại Hùng.
Nơi này thuộc vùng Hợp Châu sau khi khai phá, được xây dựng khá tốt, đặc biệt là rất nhiều trường cấp ba và đại học đều đã chuyển qua bên này.
------
Dịch: MBMH Translate