Lí Tra Đức tên đầy đủ là Lí Tra Đức Bố Lãng.
“Đương nhiên ngài cũng có thể gọi tôi là Kiều Đức, tôi mang trong mình một phần tám dòng máu của Trung Quốc, ông cố ngoại của tôi là người Đại Hạ...”
Kiều Đức nói cực kỳ nhiều, hình như người ngoại quốc đều nói nhiều thì phải.
Kiều Đức là người Anh, tốt nghiệp đại học Thiết Tư Đặc, từng kết hôn một lần, có một đứa con gái dễ thương, trước mắt cô bé đang sống cùng mẹ tại quận Thiết Tư Đặc.
Mấy năm trước đáp ứng lời mời đến Đại Hạ làm việc, không ngờ rằng một vụ tai nạn xe cộ cướp đi tính mạng của hắn.
“Vốn dĩ tôi đã đáp ứng Ngải Thước Lị Á, sẽ trở về đón sinh nhật cùng con bé, con bé đúng thật là một tiểu thiên sứ, nhưng mà cuối cùng....”
“Tôi nghĩ cô bé sẽ hiểu thôi.” Hà Tứ Hải an ủi nói.
“Sẽ không đâu.” Không ngờ rằng Lí Tra Đức trực tiếp lắc đầu.
“Thời điểm mà tôi qua đời, con bé mới có bốn tuổi, vợ trước của tôi sợ con bé đau buồn, vẫn luôn không nói với con bé về tin tức tôi đã qua đời.”
Vẻ mặt Lí Tra Đức có chút ảm đạm đồng thời lại chứa một tia may mắn.
“Từ trước đến giờ tôi chưa từng nói dối với Ngải Thước Lị Á, ngài không biết tôi yêu con bé đến nhường nào đâu, con bé chính là thiên sứ của tôi, là tất cả mọi thứ của tôi....” Lí Tra Đức nói xong, khóe miệng bất tri bất giác nở nụ cười.
Đường Vĩnh Thành ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt hâm mộ, nếu như hắn chưa chết, hắn và Lư Chí Quyên cũng nhất định sẽ có đứa nhỏ của bọn họ rồi.
“Cho nên thần linh đại nhân, tâm nguyện của tôi chính là được đón sinh nhật cùng với Ngải Mễ Lị Á, hoàn thành lời hứa cuối cùng của tôi.” Lí Tra Đức nhìn Hà Tứ Hải cầu xin nói.
“Được, tâm nguyện của anh, tôi tiếp nhận rồi.” Hà Tứ Hải thoáng trầm tư một lúc, liền gật đầu đáp ứng.
“Cảm ơn ngài, thần linh đại nhân, tôi nguyện ý đem tất cả kiến thức về ngôn ngữ mà tôi nắm giữ làm thù lao để đền đáp sau khi tâm nguyện hoàn thành.”
“Ồ?” Hà Tứ Hải nghe thấy thế có chút giật mình.
Vốn tưởng rằng đối phương sẽ dùng một loại ngôn ngữ làm thù lao, tuyệt không nghĩ tới lại là một cái đại lễ.
“Những kiến thức có thể sử dụng mới thật sự có giá trị, tôi đợi đến sau khi tâm nguyện của tôi đã hoàn thành, những kiến thức này cũng sẽ không còn tác dụng nữa.”
“Nếu đã như vậy, vậy thì tôi nhất định sẽ giúp cho anh và con gái của anh trải qua một ngày sinh nhật thật là hoàn mỹ.”
“Cảm ơn.” Lí Tra Đức lại khom người hành lễ với Hà Tứ Hải một cái.
“Sinh nhật của con gái anh là vào ngày nào?”
“Thượng đế nhất định đã dõi theo tôi, ở thời điểm mà con gái tôi sắp đón sinh nhật, để cho tôi gặp được ngài, sinh nhật của con bé là vào ngày 22 tháng tới.” Lí Tra Đức có chút hưng phấn mà nói.
Hà Tứ Hải vừa nghe thấy thế trong lòng động một cái, nhưng lại không nói cái gì, mà là gật gật đầu: “Vậy thì tạm thời anh có thể quay về bên cạnh con gái của anh trước, ngày 22 tháng sau tôi sẽ đến Thiết Tư Đặc.”
“Tôi nghĩ có thể anh đã cảm nhận được, trong lúc đó chúng ta đã thành lập khế ước, cho nên chỉ cần ở trên thế giới này, cho dù anh đi đến bất cứ nơi nào, chúng ta đều có thể cảm nhận được vị trí của đối phương.”
Lí Tra Đức hơi do dự một chút, sau đó có hơi lo lắng không yên mở miệng nói: “Có thể đến trước hai ngày không? Không, một ngày là được rồi, tôi muốn chuẩn bị cho Ngải Mễ Lị Á một món quà sinh nhật, đến lúc đó còn phải làm phiền thần linh đại nhân.”
“Đương nhiên, tôi đã nói, thù lao mà anh trả cho tôi, đủ để con gái của anh đón một ngày sinh nhật thật hoàn mỹ.”
Lí Tra Đức nghe thấy thế, hưng phấn mà rời đi.
Nhìn thấy hắn đi khỏi, Hà Tứ Hải lâm vào trầm tư.
“Làm sao thế? Tiếp dẫn giả đại nhân.” Đường Vĩnh Thành ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
“Không có việc gì, đi thôi, giúp anh hoàn thành tâm nguyện trước đã.”
..........
“Tiểu Quyên, ăn cơm xong thì quay về phòng nghỉ ngơi đi con, không cần ngồi ngẩn người ở đây.”
Thang Tuyết Mai đi từ trong bếp ra, nhìn thấy con gái ngồi ngơ ngác trên sô pha, vì thế đi qua bên ấy nói.
Nhưng mà Lư Chí Quyên không có trả lời bà, mà là nhìn chằm chằm vào một quả cầu thủy tinh trên kệ để ti vi.
Đây là một quả cầu thủy tinh âm nhạc, là do Đường Vĩnh Thành tặng cho cô.
Bên trong có một căn nhà gỗ nhỏ, trước căn nhà gỗ nhỏ có một cậu bé trên tay nhấc bổng một cô bé khác đang đứng đấy.
Sau khi mở cái chốt ở dưới đáy, âm nhạc sẽ vang lên, đồng thời trong quả cầu thủy tinh sẽ có hoa tuyết bay lên, rơi rụng xuống lòng bàn tay của cô gái nhỏ.
Nhìn tưởng chừng là rất đẹp, nhưng trên thực tế hiện tại đã không còn cặp tình nhân nào tặng cho nhau món quà này nữa rồi, vừa tầm thường lại vừa quê mùa, trừ phi là những cậu học sinh ở trường cấp hai thì may ra còn có khả năng.
Lúc trước thời điểm mà Đường Vĩnh Thành đưa cho cô, đã bị cô cười nhạo rất lâu, nhưng mà cô vẫn là cẩn thận cất giữ, dù sao cũng là quà mà bạn trai cô tặng mà.
Nhìn thấy con gái nhìn chằm chằm quả cầu thủy tinh, Thang Tuyết Mai đi đến, bật công tắc nhạc ở dưới đáy lên.
------
Dịch: MBMH Translate