Âm thanh đinh đinh đang, đinh đinh đang của bản nhạc quanh quẩn ở trong phòng khách.
Vẻ mặt vốn dĩ không thay đổi của Lư Chí Quyên trở nên nhu hòa hơn, thậm chí khóe miệng còn nhoẻn lên một tia tươi cười.
“Tiểu Đường nói con chính là cô gái nhỏ trong tim trong mắt kia của anh ấy....”
“Món quà thứ hai mà anh ấy tặng cho con là son môi....”
“Lúc tết đến thế mà lại tặng cho con một tấm thiệp chúc mừng năm mới, cũng không phải là con nít mà....”
“Anh ấy nói nếu sau này có con rồi, liền gọi là Đường Đường, nhất định là một đứa bé rất ngọt ngào....”
“Buổi tối phải đi ngủ sớm một tí, đừng chơi điện thoại đến quá khuya.....”
“Nhất định phải ăn bữa sáng, đừng có suốt ngày ăn cháo....”
“Trang điểm nhẹ nhàng là xinh đẹp nhất, anh ấy không thích trang điểm đậm, bởi vì cảm thấy việc trang điểm đậm không tốt cho làn da của con....”
................
Lư Chí Quyên nói không ngừng, giống như đang nói cho người mẹ ở bên cạnh nghe, lại giống như đang nói cho chính mình nghe.
Mà lúc này Lô Liễu Vượng đang ở ngoài ban công hút xong một điếu thuốc dựa vào trên khung cửa, lẳng lặng lắng nghe.
“Aizzz, con gái à, mẹ biết là Tiểu Đường đối xử rất tốt với con, rất yêu thương con, nhưng mà thằng bé đã chết rồi, không còn ở đây nữa, con phải chấp nhận sự thật này....” Thang Tuyết Mai ở bên cạnh nắm lấy tay của Lư Chí Quyên, nói một cách rất thành khẩn.
Nhưng mà không ngờ được, câu nói này, khiến cho tâm trạng của Lư Chí Quyên trở nên kích động.
Một phen rút cánh tay mình về, thét to: “Tiểu Đường bảo con đợi ở nơi đó đừng đi đâu cả, rất nhanh anh ấy sẽ đến đón con, anh ấy đã đáp ứng với con.....”
Tiếp đó quay đầu nhìn về phía ánh mặt trời chói chang bên ngoài cửa sổ, lẩm bà lẩm bẩm: “Trời mưa rồi, mưa thật là lớn.”
Sau đó đứng thẳng dậy, chuẩn bị chạy ra ngoài.
Thang Tuyết Mai và Lô Liễu Vượng vội vàng giữ chặt cô lại.
Bọn họ cũng không bất ngờ, bởi vì đây vốn không phải là lần đầu tiên.
Thời điểm mà Lư Chí Quyên phát bệnh, sẽ lâm vào trong ký ức của ngày hôm đó, sau đó sẽ chạy về hướng khách sạn tổ chức liên hoan của ngày hôm đó, bởi vì Đường Vĩnh Thành đã đồng ý sẽ tới đón cô, cô phải đến nơi đó để đợi anh....
Sau khi con người ta “điên lên” sức lực trở nên vô cùng lớn, Thang Tuyết Mai và Lô Liễu Vượng mệt đến nỗi thở hồng hộc, Lư Chí Quyên mới từ bỏ việc chạy ra bên ngoài, đây còn không phải là công lao của bọn họ, mà là Lư Chí Quyên đột nhiên lại thanh tỉnh.
Tự mình đi đến trước bàn rót một ly nước.
“Cha, mẹ, hai người làm sao thế ạ?” Cô có chút nghi hoặc nhìn vào hai vợ chồng bọn họ.
“Không có chuyện gì đâu?” Thang Tuyết Mai thở không ra hơi, huơ huơ tay, bọn họ đều đã quen rồi.
Lô Liễu Vượng nhìn thoáng qua người vợ ở bên cạnh, có chút oán trách bà không biết nồi nào nên úp nồi nào nên mở.
Tình trạng của Lư Chí Quyên như vậy là từ sau khi Đường Vĩnh Thành qua đời không lâu bắt đầu phát tác nhiều lần, theo thời gian, số lần phát tác càng ngày càng ít đi.
Thang Tuyết Mai nghe thấy thế cười khổ một tiếng, bà cũng không muốn mở ra đâu, nhưng mà nếu như con gái không bước ra từ những ảnh hưởng trong sự việc này, cả một đời liền thật sự xong rồi.
“Cha mẹ có muốn uống nước không?” Đúng lúc này Lư Chí Quyên hỏi.
Thoạt nhìn không có gì khác biệt so với người bình thường.
Lô Liễu Vượng và Thang Tuyết Mai lắc lắc đầu.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
“Ai đấy?” Thang Tuyết Mai nghi hoặc hỏi.
Giữa trưa như thế này, bình thường sẽ không có ai đến.
“Là cháu, dì ạ.” Ngoài cửa truyền đến một đạo âm thanh.
Bởi vì đã mấy năm không nghe thấy giọng của Đường Vĩnh Thành, Thang Tuyết Mai và Lô Liễu Vượng trong lúc nhất thời đúng là không nhớ ra ai được, chỉ à cảm thấy có hơi quen tai.
Nhưng mà đúng lúc này, một bóng người từ bên cạnh chạy vọt qua, Thang Tuyết Mai và Lô Liễu Vượng đều chưa phản ứng lại được.
“Tiểu Đường, anh đến rồi đấy à.” Lư Chí Quyên vẻ mặt vui mừng nói.
Mà Thang Tuyết Mai và Lô Liễu Vượng nghe thấy thế vẻ mặt trong chốc lát trở nên trắng bệch, bởi vì được Lư Chí Quyên nhắc nhở, bọn họ cũng nhớ lại được, đây quả thực là âm thanh của Đường Vĩnh Thành.
Lô Liễu Vượng phản ứng lại nhanh nhất, đi nhanh về phía trước, muốn kéo con gái quay lại.
Thang Tuyết Mai lại cảm giác cả người như nhũn ra, đỡ lấy lưng ghế mới không ngồi bệt xuống dưới đất.
Lô Liễu Vượng vẫn chậm mất một bước, vẻ mặt Lư Chí Quyên đã hứng khởi mà mở cửa nhà ra.
Sau đó liền nhìn thấy Đường Vĩnh Thành trong tay cầm một chiếc đèn lồng màu đỏ, thần sắc ôn nhu mà nhìn cô.
“Tiểu Đường.” Lư Chí Quyên nhảy cẫng lên, vươn tay muốn ôm lấy cổ của hắn.
Nhưng mà Lô Liễu Vượng ở đằng sau rốt cục cũng đuổi kịp đến, túm lấy cánh tay của cô, lôi ngược ra phía sau lưng, suýt chút nữa thì lôi mạnh đến nỗi khiến cho cô ngã sấp xuống.
“Cha, cha làm cái gì thế?” Lư Chí Quyên vì đau mà hô lên một tiếng.
Đường Vĩnh Thành nhíu nhíu chân mày, khẩn trương tiến lên phía trước một bước, muốn đến đỡ Lư Chí Quyên.
Nhưng mà lại bị Lô Liễu Vượng đẩy ra ngoài.
“Cậu là ai? Cậu muốn làm cái gì? Tôi nói cho cậu biết, tôi đã báo cảnh sát rồi đấy.” Ông nói một cách mạnh mẽ.
Trên thực tế trong lòng thì lo ngay ngáy, một người đã chết mấy năm nay rồi, đột nhiên lại đứng ở trước mặt ông, ông không ngất xỉu tại chỗ, xem như đã kiên cường lắm rồi.
------
Dịch: MBMH Translate