Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 727 - Chương 727: Người Xách Đèn Phẫn Nộ

Chương 727: Người Xách Đèn Phẫn Nộ Chương 727: Người Xách Đèn Phẫn Nộ

“Cha à, cha làm sao thế, đây là Tiểu Đường mà.”

Đường Vĩnh Thành còn chưa kịp lên tiếng, Lư Chí Quyên đã nói giúp hắn trước rồi.

Nói xong, liền giãy giụa muốn đi lên phía trước.

Lúc này Thang Tuyết Mai mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng đi qua giữ chặt cô lại.

“Thưa chú, thưa dì, cháu là Đường Vĩnh Thành, mọi người đừng sợ.” Đường Vĩnh Thành cũng hiểu được phản ứng của bọn họ, vội vàng giải thích nói.

“Đường Vĩnh Thành đã chết rồi, đã chết rất lâu rồi.” Lô Liễu Vượng lớn tiếng nói.

Sau đó liền muốn đóng cửa.

Đường Vĩnh Thành vội vàng dùng chân ngăn lại, không cho ông đóng cửa.

“Chú, dì, hai người nghe cháu giải thích đã, nghe cháu giải thích xong lại nói tiếp có được hay không ạ?” Đường Vĩnh Thành cầu xin nói.

“Đi ngay cho tôi, đi ngay cho tôi, tôi nói cho cậu biết, tôi đã báo cảnh sát rồi đấy, cái đồ lừa đảo nhà cậu, cút nhanh đi.....”

Lô Liễu Vượng một bên lớn tiếng quát lên, một bên đem con gái chắn ở phía sau.

“Hai người làm cái gì thế? Làm sao lại không để Tiểu Đường vào nhà?” Lư Chí Quyên bật khóc chất vấn.

Hơn nữa càng giãy dụa kịch liệt hơn, Thang Tuyết Mai vừa giữ không chặt một cái, cô đã chạy lên phía trước, ôm chặt lấy Đường Vĩnh Thành.

Đường Vĩnh Thành thiếu chút nữa bị cô ôm đến ngã nhào.

“Tiểu Đường, em nhớ anh lắm, anh đi đâu thế? Sao lại không đến gặp em?” Lư Chí Quyên khóc lóc hỏi.

Lô Liễu Vượng thở phì phò hỏi: “Cậu rốt cuộc là ai, tôi nói cho cậu biết, tôi thật sự báo cảnh sát rồi đất, tôi thật sự báo cảnh sát rồi đấy......”

Thang Tuyết Mai đi đến, muốn kéo con gái trở lại.

Nhưng mà cô ôm cực kỳ chặt, căn bản là không kéo ra được.

“Chú, dì, cháu thật sự là Đường Vĩnh Thành, hai người từ từ nghe cháu giải thích trước đã.”

“Tôi không nghe, cậu buông con gái tôi ra.” Lô Liễu Vượng nói.

“Chú, chú còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không ạ?” Đường Vĩnh Thành đột nhiên nói.

Lô Liễu Vượng đương nhiên nhớ rõ, bởi vì lần đầu tiên gặp mặt của bọn họ rất kịch tính, sau này vẫn hay bị đem ra làm trò cười ở trên bàn ăn.

Thời điểm ấy Lư Chí Quyên vẫn đang còn học đại học, thời gian làm quen với Đường Vĩnh Thành cũng không dài.

Đường Vĩnh Thành tự nhiên cũng không quen biết Lô Liễu Vượng và Thang Tuyết Mai.

Một lần nọ Lô Liễu Vượng đi ngang qua cổng trường học, vì thế liền vào trong trường thăm con gái.

Thời điểm từ trường đi ra, muốn hút một điếu thuốc, phát hiện không có đem theo bật lửa.

Vừa hay nhìn thấy Đường Vĩnh Thành ở bên đường, thế là hỏi hắn muốn mượn bật lửa.

Nhưng mà Đường Vĩnh Thành không hề hút thuốc, nào có bật lửa cho ông mượn.

Có điều hắn rất nhiệt tình mà đi tìm bạn học mượn bật lửa về cho ông.

Sau này mới biết được, chàng thanh niên nhiệt tình ở trước mắt này, thế mà lại là người yêu của con gái ông.

Lúc bọn họ một lần nữa gặp mặt, hai người đều sửng sốt một lúc, cũng bởi vậy mà trở thành một đoạn chuyện vui trên bàn nhậu.

“Cậu thật sự là Tiểu Đường sao?”

Nhìn thấy Đường Vĩnh Thành nhắc đến chuyện này, Lô Liễu Vượng có chút nghi hoặc hỏi.

“Ai mà biết được là thật hay là giả, chuyện này rất nhiều người đều biết được, hơn nữa.....hơn nữa Đường Vĩnh Thành đã chết rồi.”

Nhưng mà Thang Tuyết Mai lại không hề tin tưởng, ở bên cạnh lớn tiếng nói.

Hơn nữa còn cẩn thận đánh giá Đường Vĩnh Thành, hy vọng tìm ra chứng cứ giả tạo.

Có điều bà đột nhiên phát hiện Đường Vĩnh Thành lại đang mặc quần áo mùa hè, cả người lạnh run lập cà lập cập.

Nhưng mà trên tay hắn còn đang xách theo một chiếc đèn lồng màu đỏ cổ quái, một tay khác đang ôm chặt lấy con gái bà không buông.

“Dì, dì muốn như thế nào mới có thể tin tưởng cháu đây?” Đường Vĩnh Thành cười khổ nói.

“Đường Vĩnh Thành đã chết rồi, cậu nói tôi làm sao mà tin tưởng cậu cho được? Chúng tôi tận mắt nhìn thấy.” Cũng không biết Thang Tuyết Mai lấy dũng khí từ nơi nào, lớn giọng nói.

Hơn nữa còn vươn tay muốn kéo con gái về.

“Tiểu Đường, Tiểu Đường, em nhớ anh lắm, rất nhớ rất nhớ anh, anh nói anh sẽ đến đón em mà....”

Nhưng mà Lư Chí Quyên ôm rất chặt, căn bản là không kéo ra nổi.

“Dì, quả thực cháu đã chết rồi, nhưng mà bởi vì tâm nguyện của cháu còn chưa thành, từ đó đến giờ vẫn không có rời đi, mãi cho đến khi gặp được thần tiên đại nhân, ngài ấy đồng ý giúp cháu thực hiện tâm nguyện......”

“Chú dì nhìn chiếc đèn lồng trên tay cháu xem, chỉ có khi có chiếc đèn này, cho dù cháu đã chết rồi, mọi người vẫn có thể thấy được cháu.” Đường Vĩnh Thành giơ chiếc đèn dẫn hồn trong tay lên hưng phấn nói.

Nhưng đúng lúc này Thang Tuyết Mai đột nhiên vươn tay cướp lấy ngọn đèn ở trong tay hắn.

Vừa quăng nó xuống đất, liền dùng chân dẫm mạnh lên.

“Tôi cho cậu ở đây lừa người này, tôi cho cậu ở đây lừa con gái tôi.....” Thang Tuyết Mai phẫn nộ nói.

“Đừng mà.....” Đường Vĩnh Thành hoảng sợ nói.

Nhưng mà đã muộn rồi.

Thang Tuyết Mai một cước dẫm lên đèn lồng.

Đèn lồng lập tức nở nộ ra từng vòng lại từng vòng ánh sáng, hất tung bà ngã xuống đất.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment