Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 728 - Chương 728: Người Xách Đèn Phẫn Nộ.(2)

Chương 728: Người Xách Đèn Phẫn Nộ.(2) Chương 728: Người Xách Đèn Phẫn Nộ.(2)

Thang Tuyết Mai và Lô Liễu Vượng có chút hoảng sợ nhìn chiếc đèn lồng trên mặt đất không ngừng phát ra ánh sáng khắp bốn phía.

Còn chưa đợi bọn họ có thêm phản ứng gì.

Bên cạnh chiếc đèn lồng màu đỏ đột nhiên xuất hiện một cô nhóc nhỏ trên tay còn đang cầm chiếc xẻng nhựa.

Cô bé nhìn thoáng qua chiếc đèn lồng trên mặt đất một cái, phất tay một cái, đèn dẫn hồn đã bay vào trong tay của cô nhóc.

Sau đó cô nhóc giống như một chú sư tử con đầy phẫn nộ, lớn tiếng rống lên: “Mấy người làm cái gì thế? Tại sao lại phải đạp hỏng đèn dẫn hồn của cháu, mấy người đều là đồ xấu xa.”

Theo lửa giận của cô nhóc, chiếc đèn lồng màu đỏ trên tay cô nhóc bỗng nhiên phừng một tiếng rực cháy lên, biến thành một ngọn lửa cực lớn.

Ngọn lửa cắn nuốt không khí, mọi người đều cảm thấy độ ấm bốn phía nhanh chóng dâng lên, không khí đều trở nên vặn vẹo.

Nhưng cô nhóc đó không hề chịu một chút ảnh hưởng nào, phẫn nộ trừng mắt nhìn Thang Tuyết Mai.

“Không....không cần, không phải là cố ý đâu, không phải là cố ý đâu....” Đường Vĩnh Thành buông Lư Chí Quyên ra, trực tiếp quỳ xuống.

“Bà ấy đạp đèn dẫn hồn của cháu, muốn phá hư nó.” Cô nhóc tức giận nói.

Sau đó bàn tay cô bé cầm lấy ngọn lửa đó, hóa thành một con rồng lửa, thuận theo đường của đèn lồng, tay cầm lấy cán, cuối cùng quấn quanh ở trên người cô bé, khiến cho toàn thân cô bé như thể đang bốc cháy lên.

“Thật sự là không phải cố ý đâu, thật sự là không phải cố ý đâu, dì, mau chóng cầu xin tiểu thần tiên đi, cầu xin tiểu thần tiên....” Đường Vĩnh Thành cũng hoảng rồi, không biết phải làm sao mới tốt.

Đúng lúc này, một bàn tay đặt lên vai của cô nhóc.

“Được rồi, đừng tức giận như thế nữa.”

“Ông chủ.” Cô nhóc xoay người lại hô một tiếng.

Cô nhóc này không phải Huyên Huyên, thì còn có thể là ai chứ, vốn dĩ cô bé còn đang cùng mấy nhóc Đào Tử chơi đùa trên bãi cát đấy.

Đột nhiên bị đèn dẫn hồn cưỡng chế kéo đến đây, đối với Huyên Huyên mà nói, tầm quan trọng của đèn dẫn hồn không cần nói cũng biết, thậm chí có thể nói, có đèn dẫn hồn, mới có cô bé.

Chẳng trách cô bé tức giận như vậy, đây vẫn là tiên cô bé tức giận đến như thế.

Liền ngay đến cả Hà Tứ Hải cũng mới biết được, hóa ra cùng với sự phẫn nộ của cô bé, đền dẫn hồn vậy mà còn có thể bày ra uy lực như thế.

Có điều cùng với sự xuất hiện của Hà Tứ Hải, ngọn lửa đang quấn trên thân của Huyên Huyên giống như có linh tính vậy, cấp tốc lui về, cuối cùng biến thành một chiếc đèn lồng nhìn qua rất đỗi bình thường.

“Quá xấu rồi.”

“Đồ xấu xa.”

“Làm sao lại có thể dẫm đạp lên đèn lồng nhỏ của em cơ chứ?”

............

Huyên Huyên thoạt nhìn vô cùng tức giận, quơ quơ cái xẻng nhỏ trong tay, khoa chân múa tay thể hiện sự phẫn nộ của cô bé trước mặt Hà Tứ Hải.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tiểu thần tiên, dì Thang thật sự không phải là cố ý đâu....”

Đường Vĩnh Thành ở bên cạnh gấp đến độ không biết nên làm thế nào cho phải.

Thang Tuyết Mai kỳ thật cũng không khá hơn được bao nhiêu, cả người run rẩy, bị nỗi sợ hãi khổng lồ bao phủ.

Tất thảy những thứ phát sinh ban nãy, không thể dùng thứ gì hợp lí để giải thích, bà ta phát hiện có chút tin tưởng lời nói của Đường Vĩnh Thành rồi, chỉ sợ thật sự là đã gặp phải thần tiên rồi.

Cho dù không phải là thần tiên, nhìn thấy dáng vẻ toàn thân bốc cháy ban nãy của cô gái nhỏ, cũng không phải là người mà bọn họ có thể đắc tội được.

Mà Lô Liễu Vượng ở bên cạnh lúc này đại não đã loạn cào cào lên cả rồi, căn bản không có chủ kiến gì, nhìn thấy Đường Vĩnh Thành quỳ thụp trên mặt đất cầu xin, ông cũng quỳ xuống theo.

Trên miệng không ngừng nói: “Cầu xin tiểu thần tiên tha thứ, cầu xin tiểu thần tiên tha thứ....”

Về phần Lô Chí Quyên, ngồi xổm bên người của Đường Vĩnh Thành, si ngốc nhìn hắn, căn bản là không thèm chú ý rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Được rồi, đừng tức giận nữa.”

Hà Tứ Hải xoa xoa đầu nhỏ của cô bé an ủi nói.

Đèn dẫn hồn nào có dễ dàng bị phá hư như vậy, huống hồ gì còn là một người phàm trần muốn phá hư nó, đây căn bản là chuyện không thể nào xảy ra.

“Đến đây, ăn trái chuối nào.”

Hà Tứ Hải nhìn thấy trên chiếc bàn bên cạnh có vài trái chuối, thế là thuận tay lấy cho cô nhóc một trái, đồng thời thuận tay lấy đi đèn dẫn hồn trong tay cô nhóc.

“Em không ăn.” Huyên Huyên giận dỗi nói.

Chính là đôi tay kia lại không tự chủ được mà đón lấy.

Huyên Huyên: ..........

“Được rồi, em tiếp tục đi chơi với mấy nhóc Đào Tử đi.” Hà Tứ Hải lại nói.

“Em không quay về được nữa rồi.” Huyên Huyên tức giận nói.

“Không sao, anh gọi Uyển Uyển đến đây đưa em về.”

Bởi vì là đồng tử dưới trướng của hắn, cho nên dù cho ở bất cứ nơi nào, Hà Tứ Hải đều có thể triệu hoán mấy cô nhóc đến bên cạnh mình.

Uyển Uyển và Đào Tử lúc này, đang cùng hai bạn nhỏ khác chơi đùa trên bãi cát.

Một bạn nhỏ là Hân Hân quen được từ lúc trước, mập mạp mũm mĩm, khắp người toàn là thịt ú na ú nụ, cô bé đi cùng bà nội đến đây chơi.

Một bạn nhỏ khác cũng là người đã quen biết, chính là cô bé tóc vàng lúc trước, tên là Dao Dao, có điều hôm nay cô bé đến chơi cùng mẹ.

Vốn dĩ là năm cô nhóc, quệt mông trên bãi ngồi đào cát, chính là Huyên Huyên đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.

Cô nhóc Hân Hân mũm mĩm ngồi xổm ở bên cạnh cô nhóc, phản ứng lại nhanh nhất, trừng lớn đôi mắt, lắp bắp kinh hãi.

Sau đó nhao nhao nói: “Không tốt, không tốt, em Huyên Huyên biến thành bọt nước biến mất rồi nha.”

Hân Hân quơ quơ cái xẻng nhỏ, nhảy nhót ở trước hố cát, hô to gọi nhỏ, giống như một người lùn đang khiêu vũ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment