Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 729 - Chương 729: Mấy Cái Tiểu Bướng Bỉnh

Chương 729: Mấy Cái Tiểu Bướng Bỉnh Chương 729: Mấy Cái Tiểu Bướng Bỉnh

Lưu Vãn Chiếu đang ngồi bên cạnh cùng mẹ của Dao Dao và bà nội Hân Hân nói chuyện phiếm lắp bắp kinh hãi, vội vàng quay đầu lại, thấy Huyên Huyên quả nhiên không ở đó nữa, cũng không khỏi có chút kinh hoảng.

“Hia hia hia.....em ấy đi tìm ông chủ rồi nha.” Đúng lúc này, Uyển Uyển ở bên cạnh nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe thấy thế thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mẹ của Dao Dao ở bên cạnh lộ ra vẻ nghi hoặc, vừa muốn nói cái gì đó, lại bị bà nội của Hân Hân giữ lại, nhìn cô lắc lắc đầu.

Bà nhớ rất rõ ràng, lần trước bọn họ biến mất vào hư vô trước mắt bà.

Nhưng mà chuyện sau đó, bảo vệ thế mà lại nói trên bãi cát lại không có người nào khác cả.

Hơn nữa sau khi quay về nhà, bà đem chuyện này kể cho con trai.

Con trai của bà rất lợi hại, năng lực cũng rất lớn, sau khi nghe tin, cũng rất hiếu kỳ, đáp ứng giúp bà điều tra một chút.

Nhưng mà đến ngày thứ hai, lại giống như căn bản không hề có chuyện này, hoàn toàn quên hết.

Sau này thậm chí dùng đến cả mấy cái mà con trai bà gọi là thủ đoạn công nghệ cao, nhưng cuối cùng, đến một cái rắm cũng không có.

Lăn đi lộn lại đến mấy lần, bà nội Hân Hân cuối cùng cũng phát giác ra được chút gì đó, cũng không còn truy cứu lai lịch của đối phương nữa.

Có câu gọi là người già tinh khôn, quỷ già linh nghiệm, bà nội của Hân Hân cũng là người thông minh, những người này chỉ sợ là những người có lai lịch to lớn, cho nên cũng không cấm cản đứa nhỏ đến bãi cát chơi, tất cả để thuận theo tự nhiên.

Bất quá mỗi lần Hân Hân đến bãi cát chơi đùa, đều là bà tự mình dẫn đi, nhưng cho dù có như thế, một thời gian rất dài sau đó cũng không gặp được mấy đứa nhỏ kia nữa.

Nghe cháu gái của bà nói, trước kia mấy cô nhóc có từng gặp qua một lần, là đi cùng một chị gái đến đây.

Lần trước là lần thứ hai mấy cô nhóc gặp nhau.

Mà hôm nay là thứ sáu, là một ngày trời đầy mây, thời tiết tương đối mát mẻ, Hân Hân ầm ĩ muốn đi ra bãi cát chơi, vì thế lúc này bà mới gọi theo cô nhóc Dao Dao sống cùng tiểu khu và mẹ của cô nhóc cùng nhau đi ra bãi cát.

Không ngờ rằng đúng lúc gặp được ba cô nhóc kia đang nô đùa trên bãi cát.

Mặt khác còn có một cô gái bà chưa bao giờ gặp qua.

“Em Huyên Huyên biết ma pháp, em ấy thật là lợi hại quá đi.” Hân Hân chép chép cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt ngập tràn hâm mộ.

“Hia hia hia.....ông chủ đang gọi em, em đi nhé.”

Uyển Uyển nói xong, sau đó “chiu” một cái, biến mất trước mắt của mấy cô nhóc.

“Nguy rồi, nguy rồi, em Uyển Uyển cũng không thấy đâu nữa rồi.”

Hân Hân lại bắt đầu nhảy đoạn khiêu vũ của người lùn nhỏ.

“Ba ba gọi hai chị ấy đi rồi ạ, ba ba của em cũng biết ma pháp đấy.” Đào Tử ở bên cạnh vẻ mặt đắc ý nói.

“Vậy em có có ma pháp không thế?” Dao Dao ở bên cạnh tò mò hỏi.

“Em....em.....em cũng có ma pháp.” Đôi mắt to tròn của Đào Tử chuyển động, có chút không dám nhìn vào hai cô nhóc.

Cô nhóc hẳn là có ma pháp.....ha?

“Thật vậy sao? Thật vậy sao? Vậy em có thể biến ra một cái ma pháp cho chị nhìn xem hay không?”

Hân Hân cũng không nhảy điệu khiêu vũ người lùn của cô nhóc nữa, ngồi xổm bên cạnh Đào Tử, đôi mắt to xoay tít nhìn chằm chằm Đào Tử.

Đào Tử bị cô nhóc nhìn chằm chằm có chút chột dạ.

“Ma pháp kiểu gì.....kiểu gì chứ?” Đào Tử có chút chột dạ hỏi.

“Uhmmmm...” Hân Hân ngẩng cái đầu nhỏ lên.

Sau đó cô nhóc nhìn thấy trên trời toàn là mây mù.

Thế là cô nhóc nói: “Em gọi ông mặt trời dậy đi, nhất định là ông ấy lén trốn sau lớp mây ấy để đi ngủ rồi.”

“Ông mặt trời ơi, ông mặt trời mau chóng thức dậy nào, đừng ngủ nướng nữa nào.” Hân Hân vừa dứt lời, Dao Dao liền cất giọng nhìn lên trời hét lên.

“Oh oh oh....” Hân Hân ngẩng cái cổ múp míp lên, hướng bầu trời gào thét.

“Bạn đang làm cái gì thế?” Đào Tử hiếu kỳ hỏi.

“Mình đang dọa ông mặt trời đấy, ông ấy mà còn không ra, mình liền ăn thịt ông ấy luôn.” Hân Hân bày ra một bộ dáng mình đây rất hung dữ.

“Oh~oh~”

Đào Tử nghe thấy thế gật gật đầu, cảm thấy em Hân Hân thật là lợi hại nha.

“Ông mặt trời, mau ra đây nào, nếu không thì em Hân Hân sẽ ăn thịt ông đấy nhé.”

Đào Tử rất lo lắng cho ông mặt trời, thế là cũng nhìn lên trời cất tiếng hét.

Cùng với lời của cô nhóc.

Mây đen nhanh chóng tản ra hai bên, lộ ra ông mặt trời bị che lấp, ánh nắng hạ cánh xuống trên thân của mấy đứa nhỏ.

Hân Hân: (°ー°〃)

Dao Dao: (ΩДΩ)

Chính bản thân Đào Tử cũng thực giật mình, đôi mắt tròn mở to lấp lánh, hiếu kỳ nhìn bàn tay nhỏ của mình, lẽ nào bản thân thật sự có ma pháp sao?

Mặc dù trước kia cô nhóc cũng hay nói bản thân mình biết ma pháp, nhưng mà cô nhóc cũng không phải là đồ ngốc, đều là cô nhóc nói chơi thôi mà.

Ngoài ra còn có bà nội của Hân Hân và mẹ của Dao Dao, trợn mắt há miệng nhìn hết thảy mọi thứ đang phát sinh trước mắt.

Chỉ có Lưu Vãn Chiếu là bộ dáng lạnh nhạt, bởi vì....

-------------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment