Đúng lúc này, Uyển Uyển kéo theo Huyên Huyên từ hư không xuất hiện trước mắt mọi người.
“Hia hia hia.... bọn em “hù” đến đây.”
“Em Huyên Huyên, em Uyển Uyển, ma pháp của mọi người đều thật là lợi hại nha.” Hân Hân vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nói.
“Là chị, chị nha....” Huyên Huyên sửa lại.
Cô nhóc mập này sao lại như thế chứ, làm sao lại cứ gọi cô nhóc là em thế?
“Được thui, em Huyên Huyên, chúng ta tiếp tục chơi nào.” Hân Hân ngồi xổm xuống, tiếp tục quệt mông ngồi đào cát.
Huyên Huyên sắp phát điên luôn, tức quá đi à.
Ô, sao trong tay lại có một quả chuối nhỉ?
Bóc nó ra, cắn một ngụm thật lớn, cảm giác....dường như, cũng không có tức như thế nữa nha.
“Được rồi, đừng quỳ nữa, mau đứng dậy đi.”
Nhìn thấy Uyển Uyển dẫn Huyên Huyên rời đi, Hà Tứ Hải nhìn Đường Vĩnh Thành nói.
“Tiếp dẫn đại nhân, thật sự rất xin lỗi, dì Thang thật sự là không có cố ý đâu, ngài tha thứ cho dì ấy một lần....” Đường Vĩnh Thành có chút thấp thỏm nói.
Hà Tứ Hải khoát khoát tay: “Chuyện này dừng ở đây.”
Nói xong đem chiếc đèn dẫn hồn trong tay một lần nữa đưa qua cho Đường Vĩnh Thành.
Đường Vĩnh Thành vội vàng đưa tay đón lấy.
Hà Tứ Hải quay người biến mất trước mặt bọn họ.
Nhìn thấy Hà Tứ Hải rời đi, Đường Vĩnh Thành thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó vội vàng đỡ Thang Tuyết Mai ở bên cạnh đứng dậy.
“Không có việc gì nữa sao?” Thang Tuyết Mai run rẩy hỏi.
Vẻ mặt ngập tràn ngỡ ngàng.
“Hẳn là không có việc gì nữa rồi.” Đường Vĩnh Thành nói.
“Tuyết Mai, em quá xúc động rồi.” Lư Liễu Vượng ở bên cạnh cũng đứng dậy nói.
“Em.....em làm sao mà biết được đây là thật chứ.” Thang Tuyết Mai cũng sắp khóc mất.
“Được rồi, không nói những chuyện này nữa.”
Đường Vĩnh Thành muốn dìu Thang Tuyết Mai đến bên ghế sô pha.
Nhưng mà hai chân của Thang Tuyết Mai đã nhũn ra rồi, một chút sức cũng không dùng nổi, thêm với việc người bà có hơi béo, nhất thời đúng thật là dìu không nổi.
“Tiểu Quyên, cùng anh dìu mẹ của em lên trên ghế sô pha nào.”
Đường Vĩnh Thành nhìn sang Lư Chí Quyên nãy giờ vẫn luôn si ngốc nhìn chằm chằm hắn rồi nói.
Lư Liễu Vượng vốn dĩ muốn lên trước giúp đỡ, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ hứng chí bừng bừng của con gái, ông lại rụt tay về.
“Tiểu Đường, đó....đó thật sự là thần tiên sao?”
Dựa vào trên sô pha, lấy lại chút sức mới một lần nữa cất tiếng hỏi.
Có điều lần này, ngữ khí của bà tốt hơn rất nhiều.
“Dì Thang, chú Lư, cháu còn có thể gạt hai người sao, cháu đã chết nhiều năm như thế rồi, bây giờ lại có thể xuất hiện trước mặt mọi người, nếu như không phải gặp được thần tiên, còn có thể là gì chứ ạ?” Đường Vĩnh Thành cười khổ nói.
“Cậu....cậu thật sự là Tiểu Đường sao?” Lư Liễu Vượng ở bên cạnh hỏi.
Ông tò mò đánh giá Đường Vĩnh Thành.
“Lão Lô, đi bật điều hòa đi, lại đi lấy thêm cho Tiểu Đường cái thảm để đắp nữa.” Đúng lúc này, Thang Tuyết Mai nói.
“Để con, để con.”
Lư Chí Quyên ở bên cạnh nghe thấy thế lập tức hưng phấn đứng dậy.
Nhìn thấy bộ dáng của con gái giống như những người bình thường, Thang Tuyết Mai thở dài một hơi.
Sau đó nhìn sang Đường Vĩnh Thành nói: “Cậu nói sau khi con người ta chết có tâm nguyện chưa thành, cho nên mới lưu lạc nhân gian, nguyện vọng của cậu là gì? Có thể nói cho dì biết không?”
Trên thực tế Thang Tuyết Mai đã đoán được một ít, khẳng định là có liên quan đến con gái.
“Cháu muốn nói với Tiểu Quyên, thật ra cháu không có trách cô ấy.” Đường Vĩnh Thành cúi thấp đầu, thanh âm trầm thấp nói.
Hai vợ chồng Lư Liễu Vượng nghe thấy thế, liếc nhau một cái, sau đó lại cùng thở dài một hơi.
“Cảm ơn.” Lư Liễu Vượng nhỏ giọng nói.
Trong lòng bọn họ cũng có tính toán, chuyện này đúng thật là có liên quan đến con gái của bọn họ.
Đúng lúc này, Lư Chí Quyên không những lấy một chiếc thảm từ trong phòng ra, còn lấy thêm cả một chiếc áo len của Lư Liễu Vượng.
Thoạt nhìn tâm trạng của cô vô cùng tốt, lúc đi đường còn nhảy chân sáo.
Hai vợ chồng Lư Liễu Vượng còn không nhớ rõ lần trước con gái vui như thế là từ bao giờ nữa.
“Tiểu Đường, anh mặc áo len của bố vào trước đi, còn thảm thì đắp lên chân.” Lư Chí Quyên nói.”
“Được.”
Đường Vĩnh Thành mặc quần áo dưới sự phục vụ của Lư Chí Quyên, cuối cùng cũng cảm thấy ấm áp.
Sau đó cầm lấy tay của Lư Chí Quyên nói: “Tiểu Quyên, em ngồi xuống đây, anh có lời muốn nói với em.”
“Anh...anh muốn nói với em cái gì thế?” Lư Chí Quyên run rẩy hỏi.
Nhìn thấy cô ấy cũng không có quên đi, chẳng qua chỉ là tự mình dối mình mà thôi, không muốn nhìn nhận sự việc.
“Anh đã chết rồi.” Đường Vĩnh Thành nhìn vào ánh mắt của Lư Chí Quyên nói từng chữ từng chữ một.
“Không đâu, anh không có, anh đang ở ngay đây, anh đang ở ngay đây mà.” Lư Chí Quyên gắt gao ôm lấy cổ của Đường Vĩnh Thành, ôm thật chặt.
Sau đó bắt đầu khóc nấc lên.
----------
Dịch: MBMH Translate