“Thực xin lỗi, thực xin lỗi....là em không tốt....đều là lỗi của em....đều là lỗi của em.....thực xin lỗi....”
Cô cứ lặp đi lặp lại, hơn nữa càng khóc âm thanh càng lớn.
Thang Tuyết Mai ở bên cạnh mở miệng vừa định nói chuyện, lại bị Lư Liễu Vượng kéo lại, nhìn bà lắc lắc đầu.
Ông biết, chuyện này từ trước đến nay vẫn luôn nghẹn trong lòng của con gái, cũng vì như thế mà nghẹn thành bệnh, để cho cô phát tiết ra, có lẽ càng tốt hơn.
“Được rồi, không sao rồi, không sao rồi, đây không phải là lỗi của em, từ trước đến nay anh chưa hề trách em....” Đường Vĩnh Thành nhẹ nhàng đỡ lấy tấm lưng của Lư Chí Quyên nói.
“Cảm....cảm ơn.” Lư Chí Quyên nghẹn ngào nói.
“Không phải anh đã từng nói với em rồi sao? Vĩnh viễn không cần nói câu cảm ơn với anh.” Đường Vĩnh Thành nâng mặt của cô lên, dùng ngón tay cái giúp cô lau đi giọt nước mắt.
“Em xem em, khoảng thời gian anh không có ở đây, em ép bản thân thành dáng vẻ gì thế này?” Đường Vĩnh Thành đau lòng nói.
Lư Chí Quyên nghe thấy thế, vội vàng tránh khỏi vòng tay hắn, lau nước mắt, sau đó có chút ngại ngùng nói: “Có phải là em rất xấu hay không?”
“Không đâu, ở trong mắt anh, em luôn luôn là người đẹp nhất.” Đường Vĩnh Thành nói.
“Gạt người ta.”
Lư Chí Quyên bật khóc, lại nở nụ cười.
“Tiểu Quyên, em phải biết là, cho dù anh không còn ở đây nữa, anh cũng hy vọng em có thể sống thật tốt, em còn có....em còn có cuộc đời thuộc về em.” Đường Vĩnh Thành ngoài miệng thì nói như vậy.
Trên thực tế trong lòng cũng cực kỳ khổ sở, nào có ai muốn người mà mình yêu, sau này sẽ nằm trong lòng kẻ khác, nếu như không khổ sở, đó chính là lừa người.
Lư Chí Quyên không lên tiếng, chỉ là vươn tay túm lấy góc áo của Đường Vĩnh Thành.
“Tiểu Đường....”
Mặc dù cô không khóc nữa, nhưng mà cả người đều đang run rẩy.
Đường Vĩnh Thành vươn tay ôm lấy cô vào lòng.
“Đồng ý với anh, nhất định phải sống thật tốt.” Đường Vĩnh Thành nói.
Lư Chí Quyên không lên tiếng, chỉ là gắt gao ôm lấy Đường Vĩnh Thành.
Hai vợ chồng Lư Liễu Vượng lén lau nước mắt.
“Đồng ý với anh có được không?” Đường Vĩnh Thành một lần nữa nói ở bên tai cô.
Lư Chí Quyên rốt cục gật nhẹ đầu.
Đường Vĩnh Thành đẩy cô ra, sau đó lấy một chiếc nhẫn ở trong túi áo ra.
“Vốn dĩ muốn tặng nó cho tiếp dẫn đại nhân, xem như là thù lao cho việc ngài ấy giúp anh hoàn thành tâm nguyện, nhưng mà tiếp dẫn đại nhân lại nói làm như vậy không tốt lắm.....”
“Anh suy nghĩ rất kỹ.....anh cảm thấy vẫn là đem nó tặng cho em, xem như.....xem như là giữ lại một kỷ niệm nhé.” Đường Vĩnh Thành nghẹn ngào nói.
Lúc trước Đường Vĩnh Thành nói muốn đem nhẫn tặng cho Hà Tứ Hải xem như là thù lao, là bởi vì lo rằng nếu đưa cho Lư Chí Quyên, thì sau khi hắn rời đi, ngược lại sẽ làm cho bệnh tình của cô trở nên nặng hơn.
Nhưng mà....
Làm người ai có thể không có lòng ích kỷ cơ chứ.
Sau khi Hà Tứ Hải từ chối nhận thù lao này của hắn, hắn liền thay đổi chủ ý.
Hắn không muốn trở thành một vị khách qua đường trong cuộc đời của Lư Chí Quyên, hắn muốn lưu lại một ấn ký trong cuộc đời của cô.
Lư Chí Quyên chảy nước mắt, vươn bàn tay qua.
Đường Vĩnh Thành quỳ một gối xuống, đeo nhẫn lên ngón tay của cô.
Nhưng mà hắn không nói câu gả cho anh, bởi vì mỗi người bọn họ đều rõ ràng....
Lư Chí Quyên nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay, trên khuôn mặt đẫm lệ, lộ ra một nụ cười.
“Tiểu Đường.”
“Uhm.”
“Em yêu anh.”
“Anh biết.”
“Anh có yêu em không?”
“Đương nhiên là yêu em.”
“Cảm ơn anh.”
“Không phải đã nói, vĩnh viễn không cần nói lời cảm ơn với anh sao?”
“Đây là lần cuối cùng, cảm ơn anh đã yêu em, cảm ơn tình yêu mà anh dành cho em, em rất vui vẻ....” Lư Chí Quyên lau nước mắt, lộ một nụ cười trên môi nói.
Đường Vĩnh Thành không nói gì, chỉ là vươn tay khẽ vuốt lên đôi má của cô.
Sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
“Đồng ý với anh, nhất định phải sống cho thật tốt.” Đường Vĩnh Thành chăm chú nhìn vào ánh mắt của cô và nói.
Lư Chí Quyên hai mắt đẫm lệ mờ mịt gật gật đầu.
Đúng lúc này, giữa phòng khách hạ xuống một đoàn ánh sáng.
“Anh phải đi rồi.” Đường Vĩnh Thành mỉm cười nói.
Lư Chí Quyên gắt gao ôm lấy tay của hắn không chịu buông ra.
“Tiểu Quyên, đừng như vậy, kiếp sau....kiếp sau.....” Đường Vĩnh Thành ngữ khí run rẩy nói.
Hắn cũng là vạn phần không muốn.
“Tiểu Quyên, con để cho Tiểu Đường an tâm lên đường đi thôi.” Thang Tuyết Mai và Lư Liễu Vượng đi tới khuyên nhủ.
Bọn họ cũng rất khổ sở, cũng rất không nỡ để cho Đường Vĩnh Thành rời đi, nhưng mà Lư Chí Quyên là con gái của bọn họ, bọn họ càng muốn con gái có thể đi ra từ thế giới của Đường Vĩnh Thành.
Cuối cùng Lư Chí Quyên vẫn là buông tay.
Đường Vĩnh Thành đứng lên, đi về hướng đoàn sáng ấy.
Thời điểm hắn sắp sửa bước vào, quay đầu nhìn lại, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, không yên lòng mà căn dặn: “Tiểu Quyên.....em đồng ý với anh rồi, thì nhất định phải làm được đấy.”
Lư Chí Quyên che miệng, hai mắt đẫm lệ mờ mịt gật gật đầu.
“Tiểu Đường, kiếp sau, kiếp sau em nhất định sẽ gả cho anh.” Cô lớn tiếng nói.
Nhưng mà Đường Vĩnh Thành đã tiến vào trong quầng sáng, cũng không biết có nghe thấy hay không.
Quầng sáng biến mất ở trong phòng khách, chiếc đèn dẫn hồn đặt trên bàn trà cũng biến mất không thấy tung tích.
Chỉ còn lại chiếc áo len của rơi trên mặt đất cùng với tiếng nức nở trầm thấp của Lư Chí Quyên.
“Tiểu Đường....”
------
Dịch: MBMH Translate