Bệnh của Lư Chí Quyên khỏi rồi.
Liền giống như những gì mà Đường Vĩnh Thành nói vậy, tâm bệnh thì phải cần đến bác sĩ tâm lý.
Sau khi mở được khúc mắc, tự nhiên sẽ không cần thuốc cũng khỏi.
Có điều chân của Thang Tuyết Mai lại có tật, lúc đi đường cứ khập khà khập khiễng.
Đã đi bệnh viện khám, bác sĩ khám qua, cũng chụp phim rồi, nhưng mà chẳng thể kiểm tra ra bất cứ vấn đề gì cả, cuối cùng đưa ra kết luận, có khả năng là do vấn đề tâm lý của bà.
Hai người già cũng là giở khóc giở cười, có phải là nhà bọn họ sẽ không thể thoát khỏi cái hạn bệnh tâm lý này hay không vậy.
Nhưng mà kỳ thật trong lòng họ cũng đoán ra được đại khái là chuyện gì xảy ra, thế là bọn họ cầu thần bái phật khắp nơi.
Đương nhiên đây đều là những chuyện sau này, tạm thời không nhắc tới.
Hà Tứ Hải đứng ở bên đường cái, hai bên đều là cửa kính trong vắt sáng bóng.
Trong một ít tủ kính còn dán trang sức chúc mừng ngày sinh nhật của Khổng Tử.
Có một số đã thay sang trang sức chúc mừng nguyên đán luôn rồi.
Thời gian đến tết âm lịch cũng không còn bao nhiêu ngày nữa.
Giao thừa năm nay, Hà Tứ Hải không định dẫn Đào Tử về quê nhà đón tết, trong nhà cũng chỉ có hai người bọn họ, quá quạnh quẽ rồi, nào có giống với dáng vẻ của một gia đình đâu.
Có điều là trước hoặc sau khi giao thừa, vẫn phải về quê một chuyến.
Đại khái bởi vì hắn cũng không phải là thôn nhân chân chính của Hà Gia thôn, đáy lòng mơ hồ có chút xa cách với người trong thôn, nhưng mà có một số người, trong thời điểm mà gia đình bọn họ khốn khó nhất, vẫn như cũ vươn tay ra viện trợ, từng có giúp đỡ.
Cho nên có những ân tình không thể nào quên, nhiều năm rồi, chắc chắn phải dẫn theo Đào Tử trở về một chuyến để chúc tết bọn họ.
Đúng lúc này, điện thoại trong tay Hà Tứ Hải kêu lên.
Đưa điện thoại lên xem một cái, có chút ngoài ý muốn.
“Sao chị lại nhớ đến mà gọi cho em thế?” Nhận điện thoại, Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi.
“Làm sao nào? Không được à, chị là chị của em đấy nhá.” Đầu bên kia điện thoại vang lên âm thanh của Trương Lộc.
“Không phải là không được, chẳng qua là vì lâu nay chị không có gọi điện thoại cho em, suýt nữa thì em cũng quên mất người chị này rồi.” Hà Tứ Hải nói.
Vừa mới dứt lời, liền nghe thấy đầu bên kia điện thoại Trương Lộc nhỏ giọng nói thầm một câu, Hà Tứ Hải cũng không nghe rõ cô đang nói cái gì.
Trên thực tế mặc dù Trương Lộc không liên lạc với Hà Tứ Hải, nhưng trên thực tế vẫn luôn duy trì liên lạc với Lưu Vãn Chiếu.
Tán gẫu về việc du lịch, tán gẫu về đồ trang điểm, tán gẫu về cuộc sống đại học, đương nhiên còn có cả việc tán gẫu về Hà Tứ Hải.
Cho nên mặc dù cô rất ít khi liên lạc với Hà Tứ Hải, nhưng mà đối với tình huống của Hà Tứ Hải vẫn là hiểu biết cực kỳ rõ ràng.
“Chị nói cái gì?” Hà Tứ Hải hỏi.
“Chị nói, chị không gọi điện thoại cho em, thì em liền không thể gọi điện thoại cho chị à?” Trương Lộc ở bên kia điện thoại đúng lý hợp tình nói.
Bà chị siêu ghê, Hà Tứ Hải vậy mà nhất thời không biết nói cái gì luôn.
“Vậy bây giờ chị gọi điện thoại cho em có chuyện gì thế?” Hà Tứ Hải hỏi.
“Chị được nghỉ rồi này.” Trương Lộc nói ở trong điện thoại.
“Cho nên?”
“Cho nên chị muốn đến chỗ em bên đó.” Trương Lộc nói.
“Chị không về nhà nữa à?”
“Đương nhiên là về nhà, chị hỏi bà nội rồi, bà nội nói tết năm nay em sẽ về nhà, đến lúc đó chị vừa hay về với em một thể luôn.” Trương Lộc đắc ý nói.
“Không phải, chị không về Lộc thị, đón tết với cha mẹ của chị à?” Hà Tứ Hải hỏi.
“Ha ha, năm nay ba mẹ chị cũng về nhà cũ đón tết, bà nội nói, năm nay phải đón một cái tết đoàn viên.” Trương Lộc vui vẻ đáp.
Nghe thấy tiếng cười của cô, dường như Hà Tứ Hải đều có thể tượng tưởng ra bộ dáng đắc ý kia của cô nàng.
“Được thôi, vậy chị qua đây đi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau về nhà.” Hà Tứ Hải nói.
“Nhưng mà....” Trương Lộc ấp a ấp úng nói.
“Nhưng mà cái gì?” Hà Tứ Hải nhíu mày lại.
“Nhưng mà vé máy bay đắt lắm ó, hơn nữa còn phải ngồi trong một khoảng thời gian rất lâu nữa.” Trương Lộc cẩn thận nói.
Hà Tứ Hải nghe thấy thế, trong nháy mắt liền phản ứng lại được, là cô nàng muốn làm cái gì rồi.
Thế là cố ý nói: “Cho nên?”
“Cho nên....cho nên em có thể, có thể để Uyển Uyển đến đây đón chị hay không ha?” Trương Lộc ngượng ngà ngượng nghịu nói.
“Ồ...., chỉ là chuyện này à? Vậy được, đợi tối nay em nói Uyển Uyển qua đấy đón chị.” Hà Tứ Hải có chút buồn cười nói.
“Ha ha, cảm ơn, Tiểu Chu em thật là tốt, iu em.”
Sau khi Trương Lộc nghe thấy thế, lập tức bật cười ha hả ở đầu bên kia điện thoại.
Nghe thấy giọng cười của cô nàng, Hà Tứ Hải cũng có chút buồn cười, tính cách của Trương Lộc chính là như thế, là một cô gái vô cùng sáng sủa, làm cho người ta không thể nào chán ghét nổi.
------
Dịch: MBMH Translate