“Em xem, cá voi nhỏ của chị có phải là đáng yêu lắm hông?”
Hân Hân kéo tay của Đào Tử, chỉ vào tạo hình chú cá voi nhỏ trên bãi cát đắc ý nói.
Đào Tử: →_→
“Chị xem em là đứa ngốc đấy à? Dùng cái này, ấn một cái là được một con, có cái gì mà vui chứ?” Đào Tử giơ cái khuôn con cua trong tay lên nói.
“Ha ha, vậy cái kia cũng là do chị ấn nha, cái chị ấn có phải là rất đẹp hay không, rất giỏi hay không?”
Hân Hân một chút cũng không để ý, ngược lại còn nói ra một phen đạo lý lớn.
“Chỗ nào giỏi thế, em cũng làm được nè, tất cả bọn em đều làm được.”
“Em xem chú cá voi nhỏ này của chị, hoàn chỉnh biết bao, bóng bẩy biết bao, xinh đẹp biết bao....”
Hân Hân quyệt cái mông nhỏ, vươn tay nhỏ ra, chỉ lướt qua trên thân chú cá voi nhỏ, vẻ mặt đắc ý.
Thật đúng là đừng nói, chú cá voi nhỏ này quả thực khá là hoàn chỉnh.
Đừng cho là có khuôn đúc, liền có thể chế tạo ra một chú hoàn mỹ.
Trên thực tế cũng không phải như vậy, hạt cát quá khô hay quá ướt không thể thành hình, nhấc khuôn bị dính vào khuôn là chuyện bình thường, cho nên thật sự muốn tạo ra một chiếc hoàn mỹ, quả thực không hề dễ dàng.
“Cho nên chị rất lợi hại có đúng hơm?” Hân Hân một lần nữa đắc ý nói.
“Uhm, uhm, đúng là khá lợi hại đấy, nhưng mà em cũng có thể.” Đào Tử không phục nói.
Hân Hân: ( ̄_,  ̄)
Hân Hân rõ ràng không tin.
Đào Tử lập tức khom người, ấn cái khuôn hình con cua xuống bãi cát một cái.
Vì để chắc chắn hơn một chút, lại vươn chân đạp đạp thêm hai cái.
Sau đó trực tiếp túm cái khuôn lên.
Ở trong sự trợn mắt há mồm của Hân Hân, trên bờ cát xuất hiện tạo hình của một chú cua hoàn mỹ.
“Chị xem chú cua nhỏ của em này, hoàn chỉnh biết bao, bóng bẩy biết bao, xinh đẹp biết bao....”
Hân Hân:.......
Đúng lúc này, đột nhiên một đoàn âm thanh hia hia hia chạy qua giữa hai người.
Hân Hân và Đào Tử vừa cúi đầu, trên mặt đất làm gì có cá voi nhỏ và cua nhỏ nữa.
Chỉ còn lại một hàng dấu chân nhỏ đang bỏ chạy.
“Đừng chạy.”
Hai nhóc một nhóc thì giơ cái xẻng nhỏ, một nhóc thì giơ cái cào nhỏ đuổi theo.
Uyển Uyển lắp bắp kinh hãi, có chút không hiểu được tại sao hai nhóc ấy lại đuổi theo cô bé.
Nhưng mà....
Hia hia hia....muốn đuổi kịp cô bé, đó là không thể nào nha.
Cô bé chính là quán quân bộ môn bỏ chạy đấy.
Huyên Huyên nhìn thấy ba cô nhóc kia chạy tới chạy lui, vội vàng bảo vệ lâu đài nhỏ của mình, sợ bị mấy cô nhóc kia một bước dẫm bẹp.
Dao Dao đang ở một bên đào đào lấp lấp, cô nhóc nói là phải đào một cái sông bảo vệ lâu đài, cho nên phải cố gắng “làm việc”.
Trên thực tế đây vốn dĩ là công việc mà năm cô nhóc góp sức, nhưng mà trên thực tế ba cô nhóc kia cứ chân trong chân ngoài, một hồi là sẽ chạy mất tiêu.
Chỉ còn lại Huyên Huyên và Dao Dao đang kiên trì bám trụ, hăm hở tiến về mục tiêu.
“Hân Hân, Dao Dao.....” Đúng lúc này, trên bờ truyền đến tiếng kêu của một bạn nhỏ.
Hân Hân lè lưỡi, thở phì phà phì phò, không đuổi theo Uyển Uyển nữa.
Cô nhóc ngẩng đầu nhìn lên trời một cái, ông mặt trời sao lại còn chưa về nhà đi ngủ thế nhỉ, nóng chết mất thôi.
Sau đó hữu khí vô lực phất phất tay.
“Chị Hiểu San.”
Dao Dao cũng ngẩng đầu lên, hưng phấn mà vẫy tay với bạn nhỏ đang đi từ trên dốc xuống.
Uyển Uyển dừng chân lại, có chút kỳ quái mà túm túm cái đầu nhỏ, sau lưng bạn nhỏ ấy có hai dì ngoại hình giống y hệt nhau đang đi theo.
“Ha ha, em bắt được chị rồi nhé, mau đền chú cua nhỏ cho em, nếu không thì, em sẽ đánh mông chị đấy nhé.” Đào Tử quơ quơ cái xẻng nhỏ của cô nhóc, hùng hùng hổ hổ nói.
“Hia hia hia....”
Đào Tử vốn dĩ còn hùng hổ, bị cô nhóc cười cho một cái, lập tức nổi giận, thật đúng là, có thể chuyên tâm một tí hay không nha, giả vờ làm ra vẻ mặt sợ hãi cũng được mà.
“Hiểu San, Tiểu Tuyết, sao hai đứa lại đến đây?” Thấy hai người đi từ trên dốc xuống, bà nội Hân Hân lập tức ra đón.
“Hôm nay là thứ bảy, Hiểu San muốn đến chơi với Hân Hân, cũng đang rảnh rỗi nên đưa con bé qua đây.”
Người đang nói là Tống Tuyết, mẹ của Hiểu San, nàng chỉ về phía chiếc xe điện bên đường.
Chỗ nàng ở cách đây không xa, nên đã đi xe đưa con gái tới đây.
Lúc này mặc dù Hân Hân vẫn còn thở không ra hơi, nhưng cũng chạy tới.
“Chị Hiểu San, chị chơi cùng chúng em đi, em mới làm quen được bạn mới.” Hân Hân vui vẻ nói.
Cô bé Hiểu San không ngạc nhiên chút nào, cô bé Hân Hân là một người rất được yêu quý, ở bất cứ nơi đâu cũng có thể làm quen kết bạn mới.
Thấy Hân Hân đi tới, bà nội Hân Hân cũng tóm nàng lại, bảo nàng uống chút nước.
Lúc này, Đào Tử và Uyển Uyển đã đi tới, tò mò quan sát Hiểu San.
Hiểu San nhìn có vẻ cũng trạc tuổi Uyển Uyển, nhưng lại hơi rụt rè, nàng vừa trông thấy bạn lạ thì lặng lẽ lui về phía sau, chạm phải mẹ đang đứng đằng sau.
“Đừng sợ, con hãy làm quen với bạn mới đi.”
Mẹ Hiểu San ngồi xổm xuống, ôm nàng vào lòng động viên.
“Xin chào, em là Đào Tử.” Đảo Tử vẫy tay chủ động làm quen.
“Hia... tôi là Uyển Uyển.” Uyển Uyển vốn còn định hia hia một lúc, nhưng sau đó lại nhớ ra mình với cô bé và dì ở trước mặt không quen biết, thế là mới nói được một nửa đã nghẹn họng lại.
Thấy dáng vẻ ngộ nghĩnh đáng yêu đó của nàng, mẹ Hiểu San ở trước mặt cũng nhoẻn miệng cười.
“Tôi tên là Trần Hiểu San, đây là mẹ của tôi.” Hiểu San khẽ nói, sau đó chỉ vào Tống Tuyết ở bên cạnh.
Uyển Uyển gãi đầu, sau đó chỉ sang bên cạnh, tò mò hỏi: “Dì này cũng là mẹ của cậu sao? Cậu có hai người mẹ à?”
Trần Hiểu San và Tống Tuyết ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh.
------
Dịch: MBMH Translate