Đương nhiên là chẳng nhìn thấy gì cả.
“Bạn nhỏ này sao mà kỳ quặc thế.” Hai người nghĩ thầm.
“Chúng ta đi chơi đi.” Lúc này Hân Hân đã uống nước xong, tung tăng chạy lại.
Nàng đã quên mất chuyện đuổi theo Uyển Uyển, đánh vào mông nàng ấy.
“Mọi người mau tới giúp đi.” Lúc này Dao Dao ngẩng đầu lên hô hào.
Hóa ra cái hố nàng đào càng ngày càng nhỏ, là bởi vì đất cát bên cạnh đang không ngừng chảy xuống, làm việc mất công như vậy khiến nàng hơi sốt ruột.
Hân Hân nghe vậy thì kéo Hiểu San chạy tới, còn Đào Tử và Uyển Uyển đương nhiên cũng chạy theo sau.
Thế là câu hỏi ban nãy đã bị Uyển Uyển ném ra sau đầu rồi.
Huyên Huyên đang xây lâu đài ngẩng đầu lên, đương nhiên cũng đã nhìn thấy hai người giống hệt nhau.
Mà một trong số họ còn đi theo sau bọ Uyển Uyển với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Là mẹ của chị ấy sao? Huyên Huyên nghi ngờ nghĩ.
“Oa, lâu đài lớn quá.” Hân Hân chạy qua, khua khua cái xẻng, kinh ngạc nói.
“Do tôi xây đấy, mọi người đều chạy đi cả rồi.” Huyên Huyên bất mãn nói.
“Hì hì...” Hân Hân cười ngốc.
Huyên Huyên trông thấy cặp má bầu bĩnh của nàng, liền không nhịn được mà đưa tay véo một cái, để lại hai dấu tay dính cát.
“A... au...”
Hân Hân cứ giống như một con chó nhỏ, bất mãn lắc đầu, nhưng Huyên Huyên quá nhanh, nàng đã thu tay về rồi.
“Cậu tên là gì?” Huyên Huyên hỏi Hiểu Hân.
Nàng tự nhiên hôn Đào Tử và Uyển Uyển rất nhiều.
“Tôi... tôi tên là Hiểu San.” Hiểu San khẽ nói.
“Không cho bắt nạt chị Hiểu San.” Hân Hân đứng ra trước mặt Hiểu San, ‘giận dữ’ nhìn Huyên Huyên, nói.
Giống hệt một con chim non đang giận dữ.
Huyên Huyên bị dọa nhảy cẫng lên, sau đó nàng nói: “Tôi đâu có bắt nạt cậu ấy, tôi chỉ hỏi cậu ấy tên gì thôi mà.”
Hân Hân nghe vậy thì gã đầu nói: “Hình như là vậy.”
Tay nhỏ dính toàn cát, rây hết lên đầu.
“Đúng là đồ ngốc.”
“Hì hì...” Hân Hân ngốc nghếch cười nói.
Đứa bé này bụ bẫm trắng trẻo, nhất là đôi má mũm mĩm, khi cười lên trông càng đáng yêu, Huyên Huyên lại muốn véo má của nàng rồi.
“Dì là mẹ của Hiểu San sao?” Huyên Huyên lại quay sang hỏi người phụ nữ đi theo bên cạnh.
Huyên Huyên nhận ra người này là quỷ, nhưng lại thấy hơi lạ, hai người phụ nữ này thật sự quá giống nhau.
“Hả? Cháu có thể nhìn thấy dì sao?” Người phụ nữ kinh ngạc hỏi.
Huyên Huyên gật đầu.
Sau đó không để ý đến nàng ta nữa mà tiếp tục cùng mọi người xây lâu đài.
Ông chủ đã nói rồi, không được tùy ý nói chuyện với quỷ lạ.
“Dì là mẹ của Hiểu San.” Thấy Huyên Huyên không để ý đến mình nữa, người phụ nữ liền chủ động nói chuyện.
“Đó là em gái của dì, hai người bọn dì trông rất giống nhau, đúng không? Cô ấy tên là Lâm Tuyết, dì tên là Lâm Vũ.” Lâm Vũ mỉm cười giải thích.
Uyển Uyển nghe vậy thì lập tức hiểu ra.
“Nhưng tại sao mấy đứa có thể nhìn thấy dì.”
Lâm Vũ đã thành quỷ được mấy năm rồi, đây là lần đầu tiên nàng gặp được người có thể trông thấy mình, mà lại còn là hai đứa trẻ, điều này khiến nàng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nhưng cả hai đứa trẻ đều không đáp lời nàng, mà tiếp tục chơi trò chơi của mình, nên Lâm Vũ cũng không hỏi tiếp.
Chỉ ngồi xổm xuống nhìn con gái và các bạn nghịch cát.
Nhưng nắng chiều quá gay gắt, mấy đứa nhỏ uống nước mấy lần rồi mà vẫn thấy rất khát.
Hân Hân thè cái đầu lưỡi nhỏ ra, nói với Đào Tử: “Cậu có thể dùng phép thuật bảo ông mặt trời đi ngủ đi không, nóng chết đi được.”
“(⊙o⊙)…”
Cái này là đang làm khó Đào Tử tôi sao.
Đào Tử hơi chột dạ, trước đây chỉ là trùng hợp ăn may thôi, có được không, nàng cũng đâu phải kẻ ngốc, sao có thể cho rằng, chỉ cần hô một tiếng là ông mặt trời sẽ mọc chứ, đâu phải là đèn cầu thang đâu mà hô một tiếng là bật, huống hồ ông mặt trời cách chỗ này xa như vậy, cao như vậy, ít nhất cũng phải cần thêm một cái loa.
“Đào Tử giỏi quá.”
Dao Dao ở bên cạnh ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lấp lánh.
Đào Tử nghe vậy lập tức nổi hứng, lập tức bỏ mấy chuyện không thể nào, chưa chắc, không có loa ra sau đầu.
Nàng ngẩng cổ lên, hắng giọng, hét lên trời: “Ông trời mau đi ngủ đi, nóng chết đi được.”
“Ha ha, bọn trẻ đáng yêu thật.”
Tống Tuyết thấy vậy thì cười nói với ba người bên cạnh.
Nhưng lại thấy ba người kia không cười mà ngẩng đầu lên nhìn trời.
Sau đó liền thấy bầu trời bao la vốn chẳng có mấy, không biết một đám mây đen từ đâu ra bay đến che khuất mặt trời.
Sau đó, gió từ ngoài biển thổi vào, lướt qua mặt biển mang đến những đợt sóng, và những làn gió thanh mát phả vào má mọi người.
“Oa, mát quá đi.” Hân Hân vui vẻ nhảy cẫng lên.
Nàng quay mặt về phía biển, vén chiếc váy nhỏ của mình lên.
“Mông cũng mát hơn hẳn rồi.” Hân Hân mừng rỡ nói.
Bà Hân Hân lập tức che mặt lại.
“Hân Hân, Hân Hân, không được làm vậy đâu, cậu là con gái đấy.”
Dao Dao ở bên cạnh đỏ mặt, vội vàng đưa tay ra giúp nàng kéo váy xuống.
“Ha ha ha...” x5
“Hia hia hia...”
Em gái này chơi vui quá.
Tiếng cười theo gió biển bay đi thật xa.
------
Dịch: MBMH Translate