Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 735 - Chương 735: Chiếc Ô Thần Kỳ

Chương 735: Chiếc Ô Thần Kỳ Chương 735: Chiếc Ô Thần Kỳ

Hà Tứ Hải tò mò nhìn chiếc ô nhỏ màu đỏ trên tay.

Hắn không gọi lại Uyển Uyển lại mà đi thẳng về nhà.

Khi bọn trẻ ở nhà, thì chê bọn chúng ồn ào, chê bọn chúng phiền phức.

Nhưng khi chúng không ở nhà, thì lại thấy lạnh lẽo và cô đơn, chẳng giống một ngôi nhà gì cả, rồi lại bắt đầu nhớ mấy đứa trẻ.

Hà Tứ Hải không có việc gì làm, đi vào Phượng Hoàng tập.

Khỉ đá vẫn là khỉ đá, không có dấu vết dịch chuyển nào.

Con khỉ trên cột trụ miếu thờ cũng chẳng khác gì.

Hà Tứ Hải tìm thấy chiếc ô nhỏ màu đỏ mà mấy đứa nhỏ làm rơi.

Lần trước khi bọn trẻ tới đây, chỉ dùng chiếc ô nhỏ màu đỏ này làm một công cụ bay lượn.

Mở ô, nhón chân lên một chút là người có thể nhẹ nhàng bay lên, thật vui biết bao.

Niềm vui bất tận của bọn trẻ, Hà Tứ Hải không hiểu hết được.

Cũng không biết chiếc ô nhỏ màu đỏ được làm bằng gì, khung ô, tay cầm, tán ô trông có vẻ là được làm từ gỗ và giấy dầu, nhưng thực ra lại không phải.

Nhìn giống gỗ mà không phải gỗ, nhìn như giấy mà không phải giấy, vô cùng chắc chắn.

Trên tay cầm có mấy sợi chỉ vàng cuốn quanh, không biết là để trang trí hay có tác dụng gì.

Trên tán ô có hoa văn hình chim muông, thú vật và vân mây, dường như đã vẽ ra được một thế giới hoàn chỉnh, vô cùng phức tạp nhưng không hề lộn xộn.

Mà tất cả đều là hình chìm, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra.

Mà bên trong tán ô còn có hình vẽ trông rất lạ.

Một con rắn lông dài thượt, chạy dọc theo mép ô, đầu đuôi nối lại với nhau.

Ở chính giữa là những hoa văn vừa trông giống như xoáy nước, vừa trông giống như bong bóng.

Hà Tứ Hải tóm lấy chiếc ô, thần lực chạy dọc theo sợi chỉ vàng trên cán ô mà đi lên trên.

Cuối cùng nó chảy lên tán ô, khiến cả tán ô cứ như một chiếc máy chiếu ba chiều được kích hoạt.

Một bức ảnh lớn đột nhiên được mở ra giữa không trung.

Một thế giới ảo diệu đang treo lơ lửng trên không trung.

Ngoại trừ việc không có âm thanh thì chim muông thú vật ở bên trong đều như đang chạy qua rừng núi, bay lượn trên bầu trời, sống động như thật.

Mà bên dưới thế giới này, có một con vật hình rắn lông dài màu xanh đang cố thủ, nó trông giống như một cái vòng khổng lồ, gom cả thế giới này lại với nhau.

Ở giữa chiếc vòng có rất nhiều bong bóng nổi lên, mà số bong bóng này lại đang nâng đỡ thế giới hư ảo này bay lên.

“Đây là cái gì?”

Hà Tứ Hải tò mò đưa tay ra chạm vào bong bóng, sau đó cả thế giới bỗng rung chuyển, biến mất hệt như những quả bong bóng.

Nhưng...

Một đoạn thông tin bỗng hiện lên trong đầu Hà Tứ Hải, hắn đã biết công dụng của chiếc ô này.

Đúng là một chiếc ô vừa thần kỳ, vừa thú vị.

Có lẽ những gì ông lão Thạch Hải nói ban đầu không chỉ là một câu chuyện bịa đặt.

Quả nhiên thế giới lớn như vậy, không có gì là không có.

Hà Tứ Hải phấn khởi cầm chiếc ô lên, chuẩn bị ra khỏi Phượng Hoàng tập.

Khi đi ngang qua con khỉ đá trong miếu thờ, hắn không nhịn được mà vỗ đầu nó.

“Thật sự rất cảm ơn ngươi.”

Hà Tứ Hải nhận ra ánh mắt của con khỉ đang khẽ chuyển động, nhưng hắn không quan tâm, trong thế giới của hắn thì không sợ nó chạy mấy.

Hà Tứ Hải ra khỏi Phượng Hoàng tập.

Thì thấy mấy người Đào Tử đã trở về rồi.

“Ba ba.” Đào Tử lập tức nhào tới chỗ hắn.

“Sao lại về sớm thế?” Hà Tứ Hải thấy hơi lại, hỏi.

“Trời mưa rồi.” Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nói.

Ban đầu chỉ có một đám mây đen che khuất mặt trời, ai mà ngờ chúng tích tụ ngày càng nhiều, cuối cùng lại đổ xuống một trận mưa lớn.

Để không bị ướt, bọn họ đương nhiên chỉ có thể quay về.

Còn mấy người Hân Hân thì cũng bắt đầu chạy về nhà khi trời mới vừa đổ mưa.

Đặc biệt là Hân Hân, vừa hét lên không hay rồi, không hay rồi, vừa lắc cái mông nhỏ, dùng đôi chân ngắn cũn chạy lên dốc, đến cả đồ xúc cát cũng không thèm cầm đi, mà chạy nhanh hơn bất cứ ai.

“Chơi với em Hân Hân vui lắm, ba ba, sau này bọn con có thể tới tìm em ấy chơi nữa không?”

Đào Tử vừa hỏi, vừa bám lấy áo khoác của Hà Tứ Hải trèo lên trên.

“Đương nhiên là có thể.”

Hà Tứ Hải đưa tay ra, ‘ngắt’ nàng xuống khỏi cơ thể mình.

“Con nhìn mấy đứa các con đi, cả người toàn là cát, mau đi tắm đi.”

Hà Tứ Hải nhìn xuống sàn nhà dính đầu cát mịn.

Tiểu Bạch tò mò chạy đến, giẫm lên những dấu chân nhỏ.

“Vậy chúng con có thể tắm chung không”?” Đào Tử ở bên cạnh hào hứng hỏi.

“Đương nhiên là được, mau đi đi, đừng chạy lung tung trong nhà.”

Càng chạy lòng vòng, cát càng rơi vãi ra nhiều nơi hơn.

Ba đứa trẻ như vậy thì vô cùng vui vẻ đi vào nhà tắm.

Nhưng Uyển Uyển rất nhanh đã quay trở lại, bảo Hà Tứ Hải giúp nàng thắp đèn dẫn hồn, không có đèn dẫn hồn, nàng và Huyên Huyên không thể tắm được, bởi vì sau khi cởi quần áo âm dương ra, thì sẽ không thể trông thấy bọn họ nữa.

“Em cũng đi đi, vừa hay có thể giúp bọn chúng tắm rửa.” Hà Tứ Hải nói với Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh.

“Được, nhưng Huyên Huyên và Uyển Uyển không có quần áo sao?”

“Cứ cho mặc quần áo của Đào Tử trước đi, em đi trước đi, anh đi lấy quần áo cho các em.”

Hà Tứ Hải nói rồi, quay người đi vào phòng, trong nhà có quần áo của Lưu Vãn Chiếu.

Khi hắn cầm quần áo đến, thì đã nghe thấy tiếng cười đùa của ba đứa trẻ trong nhà tắm.

Như vậy mới giống một ngôi nhà chứ, Hà Tứ Hải nghĩ.

Sau đó cảm thấy hơi buồn cười, con người đúng là một loài động vật kỳ quái.

“Meo meo.” Đúng lúc này Tiểu Bạch ở bên cạnh kêu lên hai tiếng.

“Đừng động đậy.”

Hà Tứ Hải giật mình, hóa ra Tiểu Bạch muốn lăn lộn trong trong cát trên mặt sàn.

Phải vậy thôi, cho nó lăn, thì việc dọn dẹp hôm nay gặp rắc rối lớn rồi.

Tiểu Bạch bị Hà Tứ Hải dọa cho nhảy cẫng lên, vội vàng chạy ra ngoài ban công, chui vào trong ổ.

Lúc này Hà Tứ Hải mới tìm một chiếc chổi để quét sạch số cát.

“Tắm nhanh lên, đừng ở bên trong nghịch nước, kẻo cảm lạnh.” Hà Tứ Hải nói lớn.

“Vâng.”

Chỉ nghe thấy Huyên Huyên đáp một tiếng.

Nhưng đáp thì đáp, chứ chơi thì vẫn chơi.

Hà Tứ Hải chỉ có thể bất lực lắc đầu.

Đợi đến khi Lưu Vãn Chiếu dắt ba đứa nhỏ ướt sũng ra bên ngoài.

Thì Hà Tứ Hải đã dọn dẹp nhà cửa xong rồi.

“Phải rồi, buổi chiều, Tiểu Lộc gọi điện thoại cho anh.” Hà Tứ Hải nói.

“Em biết rồi.” Lưu Vãn Chiếu vừa chải đầu vừa nói.

“Ơ, cô ấy nói với em rồi?” Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi.

“Là em bảo cô ấy gọi điện cho anh, ban đầu cô ấy gọi cho em, em với cô ấy nói chuyện, nhưng chuyện này vẫn nên nói với anh, để anh quyết định.” Lưu Vãn Chiếu nói.

Hà Tứ Hải nghe xong thì mới hiểu được một chút.

“Thật là, cô ấy không thể gọi luôn cho anh sao?” Hà Tứ Hải hơi cạn lời.

“Thực ra thì cô ấy cũng hơi sợ anh.” Lưu Vãn Chiếu cười nói.

“Sợ anh? Anh thì sao chứ? Anh đẹp trai thế này, lại còn tốt bụng, sao cô ấy lại sợ anh chứ?” Hà Tứ Hải hơi ngạc nhiên hỏi.

Lưu Vãn Chiếu đảo mắt nhìn hắn, mím môi cười.

“Đừng chạy.” Để chị sấy tóc cho các em.” Lưu Vãn Chiếu không giải thích gì nữa.

Hà Tứ Hải cũng chẳng hỏi thêm.

Nhưng lại nói với Uyển Uyển: “Lát nữa đi với anh một chuyến, đi đón chị Tiểu Lộc của các em tới đây.”

“Oa, chị Tiểu Lộc sắp tới sao?” Đào Tử vui vẻ hỏi.

“Đúng, trước mùa xuân, cô ấy cũng sẽ ở nhà chúng ta.” Hà Tứ Hải nói.

“Dạ.”

Ba đứa trẻ nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, bọn chúng đều rất thích chị Tiểu Lộc.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment