Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 739 - Chương 739: Hạ Chí.

Chương 739: Hạ Chí. Chương 739: Hạ Chí.

Nghe tên hắn liền biết, hắn đại khái sinh ra vào ngày Hạ Chí, trên thực tế cũng đúng là như thế.

"Nhưng mà cậu thật sự đã 36 tuổi rồi sao?"

Hà Tứ Hải nhìn cậu nhóc trước mặt, có loại cảm giác khó mà tin được, bởi vì hắn nhìn lên nhiều nhất bốn năm tuổi.

Hà Tứ Hải sở dĩ không tin lời nói của Hạ Chí, là vì tuổi tác của quỷ bình thường là dựa theo khi còn sống để tính toán, giống như Uyển Uyển với Huyên Huyên, nếu như dựa theo sau khi chết, Hà Tứ Hải đều phải gọi bọn họ một tiếng chị rồi.

Nhưng mà Hạ Chí nói anh ta đã 36 tuổi, có nghĩa là anh ta thực sự đã sống được 36 năm.

Nhưng hắn hiện tại có một cái đầu nắm, mắt to, mũi nhỏ, mặc một chiếc áo len màu xanh trẻ em, khuôn mặt non nớt, bộ dáng trông giống như một đứa trẻ, làm sao cũng không giống như một người đã sống được 36 năm.

"Đúng vậy, mẹ tôi nói, tôi đã 36 tuổi rồi." Cậu bé khẳng định nói.

"Vậy tâm nguyện của cậu là gì?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Tôi muốn nói với mẹ tôi, tôi không có chơi ở trên đường, muối tất cả đều đổ ở trên mặt đất, tôi không cố ý." Vẻ mặt Hạ Chí ảm đạm mà nói.

Hà Tứ Hải: ...

"Vậy cậu chết như thế nào?" Hà Tứ Hải hiếu kỳ hỏi.

"Mẹ kêu tôi đi mua muối giúp bà, trên đường không được đùa giỡn, về sớm một chút, bà chờ nấu cơm, tôi không ở trên đường chơi, đi đến cửa hàng của bác Vương mua muối cho mẹ. Trên đường trở về, tôi cũng đã nhìn đường trái phải, nhưng mà không biết từ nơi nào đi ra một chiếc xe con, tất cả muối của tôi đều rơi trên mất ..." Vẻ mặt Hạ Chí buồn bã nói.

"Cho nên cậu là muốn nói với mẹ một tiếng xin lỗi?" Hà Tứ Hải sờ đầu của hắn nói.

"Ừm."

Hạ Chí ngẩng đầu lên, khuôn mặt chờ mong.

Đôi mắt hắn sáng ngời trong veo, giống như vũng nước trong hồ, sạch sẽ mà lại thuần khiết.

"Như vậy đi, tâm nguyện của cậu tôi tiếp nhận."

"Cám ơn anh Thần Tiên đại nhân, tôi có thể đem Hạ Tiểu Manh đưa cho anh." Hạ Chí nghe vậy vui vẻ nói.

"Hạ Tiểu Manh? Hắn là ai?" Hà Tứ Hải vô cùng kinh ngạc hỏi.

"Hạ Tiểu Manh là rùa đen nhỏ tôi nuôi, nó rất đáng yêu." Hạ Chí vui vẻ nói.

"Thật không? Vậy thì cảm ơn cậu." Hà Tứ Hải nói.

Sau đó gọi ra sổ sách, quả nhiên mặt trên nhiều hơn một dòng tâm nguyện mới.

Họ tên: Hạ Chí

Sinh nhật: sinh năm Giáp, Canh Ngọ nguyệt Bính Tuất ngày giờ dần ba khắc.

Tâm nguyện: Nói một tiếng xin lỗi với mẹ.

Thù lao: Rùa đen nhỏ (Hạ Tiểu Manh).

Hà Tứ Hải tính toán một chút ngày sinh của Hạ Chí, thật đúng là 36 tuổi.

Nhưng mà tại sao linh hồn của hắn lại ở trạng thái của một đứa nhỏ chứ?

Hơn nữa những lời mới nói kia, giống như là của một đứa nhỏ nói mà không phải người trưởng thành.

Từ nhiệm vụ mua muối mẹ hắn giao cho hắn, cũng không giống như là đối xử với một người trưởng thành, người trưởng thành ra ngoài mua bao muối, mẹ cũng sẽ không đặc biệt bàn giao không nên ở trên đường chơi đùa.

Điều này ngược lại là giống giọng điệu đang nói với một đứa con nít.

Nếu như Hạ Chí thật sự 36 tuổi, mẹ hắn còn dùng loại giọng nói này nói chuyện cùng hắn, vậy nói rõ trí lực của Hạ Chí nhất định có vấn đề.

Đương nhiên đây đều là suy đoán của Hà Tứ Hải.

Nhưng mà Hà Tứ Hải cảm thấy tám mươi chín mươi phần trăm là vậy.

Nhưng là thật sự rất thần kỳ, những người có IQ bị thiếu hụt, linh hồn đều là bộ dạng trẻ con sao? Hắn vẫn là lần đầu tiên thấy.

Nhưng mà dựa theo lý luận lúc trước mà nói, hình như cũng có thể giải thích được.

Trước đó Hà Tứ Hải vẫn cho rằng, thể xác là vật dẫn linh hồn, đồng thời cũng là đất để nuôi dưỡng linh hồn, đòi hỏi cũng cần một cơ thể nguyên vẹn.

Mà nếu như cơ thể chịu phải tổn thương, linh hồn cũng không được tẩm bổ, như vậy việc vẫn luôn ở lại hình hài của một đứa trẻ, cũng là hợp tình hợp lý.

"Vậy cậu có còn nhớ nhà của cậu ở đâu không?" Hà Tứ Hải hỏi.

Hạ Chí nghe vậy trở nên trầm mặc.

"Là Hợp Châu đấy sao?"

Hạ Chí suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.

"Tôi cũng không biết." Hắn nói.

"Vậy cậu làm sao mà tới được chỗ này?" Hà Tứ Hải hỏi.

Hà Tứ Hải gặp được hắn ở trên đường đi đến Đồ Thư Quán, lúc đó hắn đang đang lang thang trên con đường chính với những chiếc xe oto qua lại.

"Tôi rất tức giận, đuổi theo xe đã va vào tôi, sau đó liền đi tới nơi này." Hạ Chí có chút bất an nói.

Hắn quan sát xung quanh, vẻ mặt mờ mịt.

Sau lời nhắc của Hà Tứ Hải, hắn lại nhớ ra rằng, hắn không còn biết đường về nhà.

Sau đó ngồi xổm ở bên cạnh nhỏ giọng khóc lên.

Trong miệng vẫn còn lầm bầm gọi mẹ.

Nhìn rất thương tâm.

"Cậu biết mẹ cậu tên gì không?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Quế Chi." Hạ Chí nói.

Hà Tứ Hải: ...

"Vậy cậu có biết số điện thoại của mẹ cậu không?" Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút lại hỏi.

"Tôi biết số điện thoại của mẹ tôi, tôi biết số điện thoại của mẹ..." Hạ Chí hưng phấn nhảy lên.

"Mẹ tôi dạy tôi rằng nếu tôi bị lạc, có thể tìm chú cảnh sát, để chú cảnh sát gọi điện thoại cho bà ấy." Hạ Chí hưng phấn nói.

"Như vậy liền dễ làm rồi, cậu đem số điện thoại nói cho tôi, tôi gọi điện thoại cho mẹ cậu." Hà Tứ Hải nói.

"Không được." Hạ Chí lên tiếng cự tuyệt.

"Hả? Tại sao?" Hà Tứ Hải ngạc nhiên hỏi.

"Anh không phải là chú cảnh sát." Hạ Chí vẻ mặt thành thật nhìn hắn nói.

Hà Tứ Hải: ...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment