Đừng xem Hạ Chí chỉ là một đứa nhỏ.
Thế nhưng đặc biệt rất cố chấp.
Hà Tứ Hải nói thế nào cũng không được.
Hắn có thể làm sao, cảnh sát duy nhất hắn biết, quan hệ lại tốt thì chỉ có Đinh Mẫn.
Cho nên chỉ có thể mang theo hắn, đi đến chỗ làm của Đinh Mẫn.
Đồng thời đặc biệt gọi điện thoại cho cô ấy, để cô ấy mặc cảnh phục đi ra ngoài một chuyến.
"A, hiện tại cảnh sát đã tới rồi, cậu có thể nói chưa?"
Hà Tứ Hải đánh giá Hà Chí đang tò mò quan sát đèn Dẫn Hồn.
Hạ Chí ngẩng đầu nhìn Đinh Mẫn đang ở bên cạnh, sau đó lắc đầu.
"Sao thế?"
"Cô ấy là dì." Hạ Chí nói.
Hà Tứ Hải bắt đầu không phản ứng gì, sau đó mới hơi ngạc nhiên hiểu ra.
"Cho nên phải là chú cảnh sát mới có thể nói à?"
Hạ Chí gật đầu, sau đó lại bổ sung: "Mẹ tôi nói."
"Ha ha, bạn học nhỏ thật đáng yêu, đi nào, dì gọi chú cảnh sát tới đây."
Đinh Mẫn cười nhẹ véo nhẹ khuôn mặt nhỏ của Hạ Chí.
"Hắn năm nay đã 36 tuổi rồi." Hà Tứ Hải ở bên cạnh nhẹ giọng nói.
"Cái gì?" Đinh Mẫn ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc mà nhìn Hà Tứ Hải.
Cô không phải chưa nghe rõ, mà là nghe không hiểu.
"Tôi nói, hắn năm nay đã 36 tuổi rồi, không phải là bạn học nhỏ, dựa theo tuổi tác mà tính, cô nên gọi hắn một tiếng chú đấy." Hà Tứ Hải nói.
Đinh Mẫn nghe vậy suýt chút nữa là sặc nước miếng của mình rồi.
Cô kinh ngạc nhìn về phía Hạ Chí.
Hạ Chí hướng về cô nhe răng mỉm cười.
Nhìn khuôn mặt non nớt mà lại ngây thơ của hắn, làm sao cũng không giống như là người 36 tuổi.
Cô nghi ngờ liếc nhìn thoáng qua Hà Tứ Hải, nghĩ sẽ không phải là đang trêu chọc cô đấy chứ.
"Tôi nói là sự thật." Hà Tứ Hải nhún vai một cái.
"Tôi đi giúp các anh tìm người đến." Đinh Mẫn nói, sau đó vội vã chạy hướng về trong đồn cảnh sát.
Hạ Chí hơi kinh ngạc mà nhìn về phía Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải đưa tay sờ đầu của hắn.
Nếu như hắn khi còn sống, cơ thể cũng là như này, thật ra thì vẫn là rất đáng yêu nha.
Rất nhanh Đinh Mẫn liền gọi một vị cảnh sát đi ra.
Cũng là cảnh sát Hà Tứ Hải quen biết.
Anh ta cũng là một trong những cảnh sát đã tham gia giải cứu Trần Tiểu Nhã.
Tên là Tào Ngọc Long, trước đó lúc vấn tâm quán khai trương, hắn cũng đã tới.
Hiện tại xem như là trợ thủ của Đinh Mẫn.
"Hiện tại đây là chú cảnh sát rồi, cậu có thể nói rồi chứ?" Hà Tứ Hải chỉ vào Tào Ngọc Long nói.
Hạ Chí liếc mắt đánh giá cảnh phục trên người Tào Ngọc Long, ngoan ngoãn nói ra số điện thoại của mẹ hắn.
Tào Ngọc Long đã ghi lại bằng di động, sau khi bấm xong, trực tiếp gọi điện thoại cho mẹ của Hạ Chí, nhưng lại bị Hà Tứ Hải ngăn lại.
"Trước tiên đừng gọi vội, làm phiền anh giúp tôi tra địa chỉ gia đình một chút." Hà Tứ Hải nói.
Hạ Chí đã chết, nếu thật sự gọi điện thoại, ở trong điện thoại trong lúc nhất thời cũng giải thích không rõ.
Tào Ngọc Long nghe vậy đương nhiên sẽ không phản đối.
Sau đó cùng với Đinh Mẫn quay trở lại chỗ làm việc.
Mà Hà Tứ Hải cũng mang theo Hạ Chí về vịnh ngự thủy trước.
Người còn chưa về nhà, liền nhận được tin nhắn Định Mẫn gửi qua.
Có số điện thoại di động, muốn tra một người liền đơn giản hơn nhiều.
Cha mẹ của Hạ Chí đã ly hôn từ rất lâu rồi, Hạ Chí vẫn luôn sống cùng với mẹ, bọn họ vẫn luôn sống ở thị trấn Thủy Nguyên, thành phố Thanh Hà.
Mẹ có tay nghề nấu món kho, hiện nay đang kinh doanh một cửa hàng nấu món om trong thị trấn để kiếm sống.
Thành phố Thanh Hà là thành phố láng giềng với Hợp Châu, khoảng cách đại khái hơn 100 km.
Nhưng mà so với Hợp Châu mà nói, sự phát triển của thành phố Thanh Hà kém xa so với Hợp Châu.
Dù sao Hợp Châu cũng là thành phố thủ phủ của tỉnh, tài nguyên nghiêng lớn vô cùng, cho nên cũng là thành phố lớn nhất của tỉnh Thiên An.
Mà thị trấn Thủy Nguyên lại là một thị trấn nhỏ bên dưới thành phố Thanh Hà, phát triển thì càng là chậm chạp.
Đây là một thị trấn rất nhỏ, so với thị trấn Bạch Dương quê hương của Hà Tứ Hải còn nhỏ hơn.
Nhưng hôm nay nhất định là không đi được, chỉ có ngày mai mới có thể đi.
Cho nên Hà Tứ Hải chuẩn bị đưa Hạ Chí về nhà trước, thu xếp ở bên trong Phượng Hoàng tập chờ một đêm.
Đào Tử với Huyên Huyên vẫn chưa tan học, nhưng mà cũng sắp rồi.
Đang trên đường trở về, Tôn Nhạc Giao gọi điện thoại nói để bà đi đón mấy đứa nhỏ.
Hà Tứ Hải dứt khoát lái xe trực tiếp trở về nhà, không cần chạy qua cổng trường mẫu giáo.
Đợi đến khi về nhà, Trương Lộc đã mang theo Uyển Uyển trở về rồi.
Hôm nay hai người lại không biết chạy đi đâu chơi cả ngày rồi.
"hiahiahia ... Ông chủ, ông chủ anh xem, đây là đồ chơi xịn xò, chị Tiểu Lộc mua cho em đấy."
Vừa về tới nhà, Uyển Uyển liền chạy tới, khuôn mặt hưng phấn.
------
Dịch: MBMH Translate