Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 741 - Chương 741: Điều Tra.(2)

Chương 741: Điều Tra.(2) Chương 741: Điều Tra.(2)

Trên tay cô còn cầm một quả bong bóng bay, một chú cá heo nhỏ màu xanh mũm mĩm, bay lượn trên không trung theo sợi dây mà bàn tay nhỏ bé của cô bé đang kéo phía dưới.

"Rất đẹp, hôm nay các em đi nơi nào chơi?" Hà Tứ Hải sờ đầu nhỏ của nàng.

"hiahiahia ... Chúng em đi thủy cung, em còn được xem Cá Heo Nhỏ nữa." Uyển Uyển vui vẻ nói.

"Thủy cung?"

Hà Tứ Hải nghĩ tới, Hợp Châu đúng là có một thủy cung, chỉ là quy mô rất nhỏ, giá vé còn không rẻ.

"Tiểu Chu, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn cơm được không?" Đúng lúc này, Trương Lộc bỗng nhiên chạy tới nói.

"Hả? Tại sao? Tôi nấu cơm ăn không ngon sao?" Hà Tứ Hải vô cùng kinh ngạc hỏi.

"Hắc hắc, tôi thấy ở dưới lầu có một nhà hàng súp thịt cừu mới mở, còn có đùi cừu nướng, mùa đông ăn thịt cừu uống súp cừu, không phải rất thích hợp sao?" Trương Lộc cười hì hì nói.

Uyển Uyển ở bên cạnh bĩu môi, vẻ mặt chờ đợi mà nhìn Hà Tứ Hải.

"Đợi buổi tối mọi người đều trở lại rồi nói." Hà Tứ Hải nói.

"Đừng, tôi cũng đã đặt bàn rồi." Trương Lộc bất mãn nói.

"Được, đi, biết rồi." Hà Tứ Hải rất là bất đắc dĩ nói.

Trương Lộc nghe vậy vui vẻ trực tiếp nhảy lên.

Sau đó xòe bàn tay ra, muốn cùng với Uyển Uyển highfive, nhưng mà Uyển Uyển căn bản không chú ý.

Mà là nghiêng thân thể, nghiêng đầu, nhìn về phía sau lưng Hà Tứ Hải.

"Em đang nhìn cái gì đấy?"

Trương Lộc học dáng dấp của nàng, khẽ nghiêng thân thể, ngoẹo cổ, nhìn về phía sau Hà Tứ Hải.

Nhưng mà chẳng có cái gì cả.

"Em trai nhỏ." Uyển Uyển nhỏ giọng nói.

"Em trai nhỏ gì?" Trương Lộc kỳ quái hỏi.

"hiahiahia ... Sau lưng ông chủ có em trai nhỏ, em trai nhỏ, em là ai? Tên là gì?" Uyển Uyển tò mò hỏi.

Trương Lộc nghe vậy phản ứng lại, tóc gáy dựng lên, lặng lẽ núp ở phía sau Uyển Uyển, kinh sợ cực kì.

"Đừng sợ, đây là Uyển Uyển." Hà Tứ Hải đem Hạ Chí từ phía sau hắn lôi ra nói.

Từ nãy giờ hắn vẫn luôn trốn ở phía sau Hà Tứ Hải.

"hiahiahia ... Xin chào." Uyển Uyển hướng về hắn vẫy tay.

"Xin ... Xin chào, tôi tên là Hạ Chí." Hạ Chí liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải, lấy dũng khí nói.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải với Uyển Uyển nói chuyện với nhau, Trương Lộc lặng lẽ lùi ra phía xa hơn.

"Uyển Uyển, em mang Hạ Chí vào Phượng Hoàng tập chơi đi." Hà Tứ Hải nói.

"Đào Tử với Huyên Huyên đâu, bọn họ vẫn chưa tan học à?" Uyển Uyển hỏi.

"Hẳn là đang về, dì Tôn đi đón họ rồi, rất nhanh sẽ về tới nhà." Hà Tứ Hải nói.

"Nhưng mà ngày mai ngày cuối cùng rồi, sau đó liền nghỉ."

"Nghỉ?"

"Chính là không cần đến trường mẫu giáo."

"Vậy thì có thể mỗi ngày đều ở nhà cùng với em chơi sao?" Uyển Uyển hưng phấn hỏi.

"Đúng vậy."

Nhưng mà nói đến nghỉ, chiều mai Hà Tứ Hải còn phải đến trường mẫu giáo một chuyến.

Bởi vì phải mở họp phụ huynh, đây cũng là lần đầu tiên hắn tham gia họp phụ huynh.

"Quế Chi, Quế Chi có ở nhà không?"

"Đến đây, đến đây."

Với âm thanh của Quế Chi cửa được mở ra.

"Chị Ngô, đã trễ thế này rồi, có chuyện gì không?"

"Muộn cái gì? Hiện tại mới có mấy giờ à, sao cô lại đóng cửa không buôn bán vậy?"

Chị Ngô nói chuyện, trực tiếp chen vào.

"Không có, chỉ là người tôi không được khỏe, nên đóng cửa hàng sớm hơn."

Hạ Quế Chi cũng không hề ngăn cản chị Ngô, đều là chị em đã quen biết nhau nhiều năm, biết gốc biết rễ.

"Em làm sao vậy? Sắc mặt làm sao lại khó coi như vậy?" Chị Ngô nghe vậy liếc mắt nhìn Hạ Quế Chi, cũng có chút giật mình.

Đầu đầy tóc hoa, thưa thớt mà lại ngổn ngang, viền mắt với gò má đều lõm lún xuống dưới, cả người có vẻ cực kỳ tiều tụy.

Phải biết trước đây Hạ Quế Chi là một người phụ nữ hơi mập, nhưng bây giờ cô lại gầy đến mức có thể thấy được xương, mấu chốt là mới có mấy ngày.

"Quế Chi, tôi biết cái chết của Hạ Chí đối với cô là đả kích rất lớn, thế nhưng cô cũng không thể tự giày vò bản thân mình như vậy được, cuộc sống về sau còn dài mà ..." Chị Ngô tận tình khuyên bảo mà nói.

Hạ Quế Chi ho khan hai tiếng, không có trả lời, mà là rót cho chị Ngô một chén nước.

Chị Ngô tên là Ngô Hồng Mai, cũng là người trong thị trấn, tuổi so với Hạ Quế Chi lớn hơn vài tuổi.

"Chị Ngô, cũng quen biết bọn em gần ba mươi năm rồi phải không?" Hạ Quế Chi bỗng nhiên nói ra.

"Nào có, năm ấy Hạ Chí cũng đã mười mấy tuổi rồi, nhiều nhất hơn hai mươi năm." Chị Ngô cũng có chút không chắc chắn mà nói.

Chủ yếu thời gian quá dài.

"Đã lâu như vậy rồi, lúc trước nếu không phải có chị Ngô, mẹ con chúng em sợ là sớm đã chết đói ở trên đường." Hạ Quế Chi nói.

"Này, chuyện cũ này cũng đã bao nhiêu năm rồi, sao còn nhắc tới việc này làm gì?" Chị Ngô lơ đễnh nói.

"Người đã già, lại luôn là tưởng niệm về quá khứ, tưởng niệm chị Ngô tốt ..." Hạ Quế Chi nói.

Chị Ngô nghe cô nói có chút ngượng ngùng.

"Cái kia có gì tốt ..."

Trên miệng cô nói như vậy, trên mặt lại lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Kỳ thực trong lòng cũng không để ý, thế nhưng được người khác ghi nhớ ở trong lòng, lại là một chuyện khiến người ta vui vẻ.

"Khi đó tôi đúng là sơn cùng thủy tận rồi, trong túi chỉ còn vài món bộ quần áo của Hạ Chí, tôi ngay cả một bộ quần áo cũng không có, may nhờ gặp được chị Ngô, năm ấy người thu tiền xâu gia đô khó khăn, chỉ có chị Ngô có lòng tốt chứa chấp chúng tôi, để cho hai mẹ con chúng tôi sống sót..."

Hạ Quế Chi nói xong, nói xong, liền bắt đầu rơi lệ.

"Được rồi, đều là chuyện đã qua, tại sao lại nhắc đến làm gì, bây giờ tháng ngày không phải đã ..."

Chị Ngô nhớ tới chuyện của Hạ Chí, nửa câu sau lại nói không được nữa.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment