Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 742 - Chương 742: Hạ Quế Chi.

Chương 742: Hạ Quế Chi. Chương 742: Hạ Quế Chi.

"Đây đều là mệnh." Hạ Quế Chi ngừng tiếng khóc, thở dài nói.

"Mệnh cái rắm, lúc trước em nếu như nghe chị ..." Chị Ngô tức giận nói.

Nhưng mà nhìn thấy bộ dáng của Hạ Quế Chi lần này, lời nói của cô lại nuốt trở vào.

Hai người là chị em nhiều năm, kỳ thực chính giữa cũng náo đỏ qua mặt, có mấy năm không giao tiếp với nhau.

Thế nhưng con người ta, chỉ cần có thể nhớ kỹ đối phương tốt, thì sẽ không nhớ hận một đời.

"Nói thật, tôi hiện tại có chút hối hận rồi, lúc trước đáng lẽ phải nghe chị." Hạ Quế Chi trong mắt rơm rớm nước mắt, trên mặt lại tràn đầy nụ cười.

"Hiện tại hối hận thì có ích lợi gì, đều đã trở thành bà già rồi, ai còn nguyện ý cưới em chứ, lấy về nhà làm bà nội để cung phụng à?"

Nói tới việc này, chị Ngô liền tức giận.

Hạ Quế Chi nghe vậy cũng không tức giận, trái lại cười hỏi: "Người đàn ông năm đó chị giới thiệu cho em, hiện tại thế nào rồi? Anh ấy có khỏe không?"

"Đương nhiên tốt rồi, hiện tại cháu trai cũng đã có mấy đứa, mỗi ngày hắn mang theo bạn già của mình đi khắp nơi du lịch, tháng ngày trải qua không biết là thoải mái đến nhường nào."

Chị Ngô liếc mắt nhìn Hạ Quế Chi, muốn nhìn thấy bộ dáng hối hận của cô.

Nhưng mà Hạ Quế Chi cũng không hề lộ ra hối hận hoặc là vẻ ảo não, trái lại vẻ mặt vui mừng.

"Sống tốt là được rồi." Cô nói.

"Kỳ thực chị lừa em đấy, đã bao nhiêu năm rồi cũng không có liên hệ, chị nào có biết được cậu ta sống có tốt hay không chứ." Chị Ngô nói.

Hạ Quế Chi cười lắc đầu.

Sau đó nói: "Chị Ngô, chị có biết em lúc trước tại sao lại đến thị trấn này không?"

"Làm sao chị biết được, chị cũng đã hỏi qua em nhiêu lần rồi, em cũng không nói, thần thần bí bí." Chị Ngô bất mãn nói.

"Kỳ thực Hạ Chí lúc ra đời không ngốc ..."

Hạ Chí cũng không phải vừa sinh ra thì trí lực đã có vấn đề.

Mà là vì một cơn sốt cao năm bốn tuổi, cháy hỏng đầu óc, cho nên dẫn đến trí lực xảy ra vấn đề, trí lực vẫn luôn dừng lại ở năm bốn tuổi.

"Khi đó cuộc sống ở quê vốn là không dễ chịu, người đàn ông của em ngại Hạ Chí là gánh nắng, muốn em đem thằng bé đưa ra ngoài để tìm chỗ vứt bỏ, nhưng mà thằng bé là thịt trên người của em rớt ra."

"Em nhìn hắn từ béo mập một đoàn, từ từ lớn lên, mỗi ngày đi theo sau em kêu mẹ ơi, mẹ ơi, chị nói xem em sao có thể cam lòng làm vậy chứ?"

Chị Ngô nghe vậy nhẹ nhàng thở dài.

Đại khái cô cũng đoán được kết quả cuối cùng.

"Vốn là người đàn ông của em muốn đem thằng bé mang đi ném mất, em biết em không cản được hắn, em liền nói với hắn, để cho em đi ..."

Chị Ngô cũng chẳng có bao nhiêu bất ngờ, ở những năm tháng đó, bình thường bởi vì không nuôi nổi đứa nhỏ nhiều người sẽ bỏ rơi đi, huống hồ chi là trí lực có vấn đề.

Tuy rằng lạnh lùng mà lại tàn nhẫn, nhưng ở những năm tháng đó, điều này hình như đều là một loại quy tắc mà mọi người đều ngầm thừa nhận với nhau.

"Chị Ngô, cảm ơn chị." Hạ quế linh chi lần nữa nói.

"Này, nói những thứ này làm gì, em nghỉ sớm một chút, chị cũng về đây." Chị Ngô đứng lên nói.

Cô nghe Hạ Quế Chi nói mấy câu, khiến cho cô cũng đầy là thương cảm.

"Chị không cần lo đâu, không phải nói thời gian còn sớm sao? Chị ngồi nói chuyện với em một lúc nữa đi." Hạ Quế Chi nói.

Chị Ngô liếc mắt nhìn Hạ Quế Chi, không do dự lại ngồi trở xuống.

Nói thật ra, cô kỳ thực thật rất lo lắng cho Hạ Quế Chi.

Hạ Chí chính là tất cả, toàn bộ của cô ấy.

Năm đó chị Ngô đã giới thiệu cho cô một người đàn ông rất tốt, thế nhưng Hạ Quế Chi bởi vì sợ con trai bị ủy khuất, lỗ mãng không đồng ý, vì vậy hai người xảy ra xích mích, mấy năm nay cũng không lui tới với nhau.

"Chị thấy sao sắc mặt của em lại khó nhìn như vậy chứ, nếu không ngày mai đến bệnh viện xem thử?" Chị Ngô một lần nữa ngồi xuống quan sát Hạ Quế Chi nói.

"Không sao đâu, em biết tình huống của mình rất rõ ràng mà." Hạ Quế Chi lơ đễnh nói.

"Haizz, Hạ Chí là đứa trẻ tốt, thế nhưng xảy ra chuyện như vậy, ai cũng không nghĩ tới, em cũng không cần tự trách bản thân, cũng không đừng buồn phiền nhiều, em dù sao cũng phải sống tốt những tháng ngày còn lại." Chị Ngô an ủi.

"Những đạo lý này em đều hiểu, kỳ thực đối với Hạ Chí mà nói, điều này có lẽ không chắc là chuyện xấu gì." Hạ Quế Chi nhìn về phía đen ngòm ngoài cửa, nhàn nhạt nói.

Không phải cô lòng dạ ác độc, mà là vì trên đời này, người bình thường sống còn gian nan, huống hồ là một người không được bình thường.

Cô còn sống, thì còn có người chăm sóc, nhưng cô nếu như chết rồi thì sao đây?

Cô cũng không dám tưởng tượng cuộc sống của con trai sẽ như thế nào, mỗi lần nghĩ tới đây, cô đều buồn cả đêm thức trắng không ngủ được.

Những đạo lý này chị Ngô đều hiểu, nếu không phải là bởi vì Hạ Chí, tháng ngày của Hạ Quế Chi bây giờ cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.

Có lẽ sẽ gả cho người đàn ông được giới thiệu lúc trước, hiện tại con cháu đã cả sảnh đường, đi theo bạn già hạnh phúc khắp nơi du lịch, an nhàn tuổi già.

"Chủ xe kia bắt được chưa?" Chị Ngô hỏi.

Hạ Quế Chi lắc đầu, kỳ thực cô đã không còn để ý những thứ này nữa rồi.

"Chị chờ một chút." Hạ Quế Chi nói xong cật lực đứng dậy, sau đó đi vào phòng trong.

Sau đó cầm một hộp bánh quy đi ra.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment