Chị Ngô có chút kỳ quái, tại sao Hạ Quế Chi lại lấy hộp bánh quy ra.
Thế nhưng cũng không hề mở lời hỏi.
Bởi vì Hạ Quế Chi đem hộp đã mở ra.
Sau đó đặt ở trên bàn.
Chỉ thấy trong hộp một đống đồ, linh linh toái toái, các loại hóa đơn và các vật khác nhau.
Nhưng mà chị Ngô tỷ nhìn thoáng qua liền thấy bên trong có một xấp đỏ tiền mặt, ít nhất cũng phải gần một vạn.
Sau đó chính là cuốn sổ đỏ đè ở phía dưới.
Hạ Quế Chi đầu tiên lấy cuốn sổ đỏ dưới cùng ra, đặt ở trước mặt chị Ngô.
"Đây là giấy chứng nhận bất động sản của cửa hàng này." Hạ Quế Chi đem nó đẩy lên trước mặt chị Ngô.
"Em đây là muốn làm gì?" Chị Ngô giật mình hỏi.
"Chị Ngô, lúc trước đến thị trấn Thủy Nguyên, nơi này còn gọi là thôn Thủy Nguyên, em một thân một mình, nếu không phải chị thu nhận giúp đỡ em, lại nói với thôn trưởng đồng ý cho em ở lại, lại đem một mảnh đất trong nhà làm nhà ở cho em, nào có em của hiện tại."
Hạ Quế Chi nói xong, quay đầu nhìn ngôi nhà.
Cô cũng là vận khí tốt, khi thị trấn đang được cải tạo lại, đường vừa vặn xây ở trước cửa nhà cô.
Đó là lý do tại sao cô có được cửa hàng này, hóa ra cô đều là dùng một cái xe đẩy ở bên ngoài bày sạp.
Trước đây ít năm nhà cửa cũng đã sửa sang lại một lần, nhìn qua vẫn là rất mới.
"Không phải đã nói rồi sao, đều là chuyện của quá khứ, không nói nữa, không nói nữa, tôi trở về, thời gian cũng muộn rồi, Hiểu Lôi nhà chị vẫn còn đang đợi chị về."
Chị Ngô đứng lên liền đi ra ngoài, cô có một loại cảm giác xấu, cho nên cô không muốn nghe.
Nhưng mà Hạ Quế Chi lại một phát bắt được cổ tay của cô.
"Chị Ngô ..." Hạ Quế Chi nhìn cô, nở nụ cười.
"Em đây là muốn làm gì?" Chị Ngô rất là bất đắc dĩ lại ngồi xuống.
Hạ Quế Chi có phần lưu luyến nhìn giấy chứng nhận bất động sản trên bàn, cuối cùng đưa tay đẩy tới trước mặt chị Ngô.
"Căn nhà này sẽ giao cho chị Ngô, chị cũng qua đây học tay nghề hầm thuốc của em, chị muốn tiếp tục lái, chị liền mở, nếu là không muốn mở thì bán đi." Hạ Quế Chi sắc mặt bình tĩnh nói.
"Em đây là muốn làm gì? Em làm sao vậy? Chị biết sự ra đi của Hạ Chí đối với em là một đả kích rất lớn, thế nhưng em tuyệt đối không nên nghĩ không ..."
Chị Ngô vỗ tay, khuôn mặt ảo não và bi thương, nước mắt cũng không nhịn được rớt xuống.
"Em không phải nghĩ không ra." Hạ Quế Chi lắc đầu.
"Đã như vậy, em hãy cầm về đi, nếu không người khác biết, còn không đâm chị tích lương cốt?" Chị Ngô tức giận nói.
Hạ Quế Chi lắc đầu, sau đó ho dữ dội.
"Em làm sao vậy?"
Chị Ngô vội vàng ở sau lưng cô vỗ nhẹ, sau đó đem ly nước vừa nãy Hạ Quế Chi rót cho co, đưa tới một bên miệng của cô ấy.
"Em không sao." Hạ Quế Chi khoát khoát tay.
"Chị Ngô, em trước đó có phải là đối với Hạ Chí quá nghiêm khắc hay không?" Hạ Quế Chi đột nhiên hỏi.
"Đúng, em bị thần kinh gì đó, lại để cho hắn học làm phá lấu, lại để cho hắn rửa chén đĩa, quét tước vệ sinh, chuyện gì cũng cho hắn làm, em không biết hắn ... Ai, được rồi, bây giờ nói những cái này có ích lợi gì chứ?" Chị Ngô có chút tức giận mà nói.
Hạ Quế Chi không lên tiếng, trong cửa hàng trong lúc nhất thời trở nên trầm mặc.
Ban đêm trong trấn nhỏ căn bản không có xe cộ, có vẻ đặc biệt mà yên tĩnh.
Quá một hồi lâu sau, Hạ Quế Chi mới mở miệng nói lần nữa: "Em trước đây đã nói với chị rồi, em thường xuyên bị đau lưng, phía sau lưng đau nhức, em cho rằng là vì quá mệt mỏi."
"Nửa năm trước em thực sự đau đến không chịu nổi, đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói em bị ung thư nhũ tuyến."
"Ung thư?" Chị Ngô giật mình hỏi.
Hạ Quế Chi gật đầu.
"Vậy thì đến bệnh viện xem, hiện tại khoa học tiên tiến như vậy, không nhất định không chữa khỏi, chị nghe nói có một người phụ nữ ở thôn phía trước cũng là bị ung thư nhũ tuyến, nghe nói đã chữa được ..." Chị Ngô lo lắng nói.
"Đã là thời kỳ cuối, còn trị cái gì nữa?" Hạ Quế Chi nở nụ cười cay đắng mà nói.
Chị Ngô nghe vậy cũng không lên tiếng.
"Cho nên em ..." Chị Ngô có phần bừng tỉnh, cô hiện tại đã hiểu cách làm lúc trước của Hạ Quế Chi rồi.
"Em nghĩ, em nếu như không còn, Hạ Chí chung quy phải có một cái nghề để sống ót, như vậy cũng không đến nỗi chết đói, nhưng là ... Người tính không bằng trời tính, như vậy cũng tốt ... Như vậy cũng tốt ..."
Hạ Quế Chi ngoài miệng nói như vậy, nhưng những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.
"Em gái Quế Chi, sao mệnh em lại khổ như vậy chứ? Sao chuyện xui xẻo nào cũng đồ lên người em chứ?" Chị Ngô ở bên cạnh cũng cảm thấy khó chịu theo.
"Nào có khuếch đại như chị nói chứ, kỳ thực em rất thỏa mãn, chị xem, nhiều năm như vậy, không lo ăn, không lo uống, còn có thể ở trong căn nhà lớn như này, gặp được người tốt như chị Ngô, em đã thấy đủ rồi." Hạ Quế Chi lau khô nước mắt, cười nói.
"Haizz ~" Chị Ngô thở dài một tiếng, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Chính em cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi." Cuối cùng cô thở dài nói một câu.
"Em cũng đừng trách chị ác độc, chị vốn tưởng rằng không có Hạ Chí, tháng ngày của em có thể trải qua được thoải mái hơn một chút ..."
"Chị Ngô, em nhờ chị một chuyện." Hạ Quế Chi mở miệng nói.
"Em nói đi."
"Nếu một ngày nào đó em không còn nữa, những phiền phức của em phía sau nhờ chị ..."
"Em nói những cái này làm gì? Em đang nói gì vậy? Để chị nhờ Trương Cường lái xe đưa em đi bệnh viện thành phố, bệnh viện thành phố không được chúng ta liền đi bệnh viện tỉnh, nhất định có thể giúp em chữa được bệnh."
Chị Ngô đứng lên kéo cánh tay Hạ Quế Chi.
"Chị Ngô, bệnh của em, em tự biết rõ, Chị nghe em nói hết đã." Hạ Quế Chi thở dài nói.
Nhìn bộ dáng của cô ấy như sắp ngã khi mới chạm vào, chị Ngô không dám cứng rắn kéo đi.
Chỉ có thể ngồi trở lại thở dài.
"Em nói đi."
"Sau khi em chết, chị đem em chôn cùng với Hạ Chí, rm cũng không có tiền tiết kiệm, đáng giá nhất cũng là chỉ có căn nhà này, những cái này đều đưa cho chị Ngô, đồ còn dư lại, chị xem rồi xử lý." Hạ Quế Chi nói.
Chị Ngô ngồi trầm mặc một lúc, sau đó mở miệng nói: "Phòng ở bán đi, em cầm số tiền này đến xem bệnh, nói không chắc có thể chữa được?"
Hạ Quế Chi nghe vậy lại lắc đầu, "Bác sĩ đều nói hy vọng không lớn, hơn nữa ... Em cũng không muốn trị."
"Chị sẽ bị người ta đâm tích lương cốt, nói chị khi dễ các em cô nhi quả mẫu, tham nhà, tiền tài của em ..."
"Sẽ không đâu, em sẽ nói rõ ràng với mọi người, chị yên tâm. Nhưng mà về sau, ngày lễ ngày tết, còn phải làm phiền chị Ngô đốt cho chúng em chút tiền giấy, cô hồn dã quỷ, đốt tiền giấy cũng không có ..." Hạ Quế Chi có phần khổ sở mà nói.
Có lúc cô cũng rất hoang mang, cả đời cứ như vậy đi qua sao?
Mỗi lần hồi tưởng lại, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy, có một loại cảm giác rất viển vông.
Cô nửa đời trước làm con dâu nuôi từ bé nhà người ta, cô làm tất cả những công việc bận thỉu ở nhà.
Nửa đời sau lại vây quanh con trai, một bước cũng không dám rời đi.
Cô cả đời này, đều vì người khác mà sống.
Đợi có cơ hội để cô ấy sống cho chính mình, thì cũng đã không còn thời gian.
"Yên tâm, em không bàn giao chị cũng sẽ lại, chị sẽ để Trương Cường với Hiểu Lôi đều nhớ kỹ, nhưng mà đợi tới lúc Hiểu Lôi có con rồi, chị cũng không dám cam đoan, nhưng mà đến lúc đó, chị chỉ sợ cũng trở thành cô hồn dã quỷ rồi, vừa vặn tới làm bạn với em."
Chị Ngô đã nỗ lực hết sức để bầu không khí được thay đổi, thế nhưng nói xong, chính mình lại là người khóc đầu tiên.
------
Dịch: MBMH Translate