Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 744 - Chương 744: Bị Bệnh.

Chương 744: Bị Bệnh. Chương 744: Bị Bệnh.

"Ăn no chưa?" Hà Tứ Hải hướng về Hạ Chí ngồi ở góc bàn hỏi.

"Ăn no rồi ạ, cám ơn anh, Thần Tiên đại nhân." Hạ Chí thả bát đũa xuống, vui vẻ nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy, không nói thêm gì nữa, mà là quay đầu hướng về Trương Lộc nói: "Cô nhét đồ gì vào cặp Đào Tử vậy, đi mẫu giáo, cô đưa nhiều đồ ăn vặt như vậy cho con bé làm gì?"

"Hôm nay là ngày cuối cùng, để cho em ấy mang nhiều một chút, còn chia sẻ với những bạn học khác nữa." Trương Lộc lơ đễnh nói.

"Đúng rồi, đúng rồi, chị Tiểu Lộc mạnh thật nha."

Đào Tử ôm chân Trương Lộc, hưng phấn cọ tới cọ lui.

"Nếu như vậy, sáng sớm hôm nay cô đưa Đào Tử đi đến trường mẫu giáo đi." Hà Tứ Hải nói.

"Được thôi, tôi cũng muốn đến xem trường mẫu giáo của Đào Tử được đẹp không."

"Ha ha, trường của em rất đẹp nha, còn có cầu trượt, cầu bập bênh ..." Đào Tử hưng phấn vạch lên ngón tay út nói.

Hạ Chí có phần hâm mộ nhìn Đào Tử.

Hắn đã rất lâu không cùng với các bạn học nhỏ chơi cầu trượt, cầu bập bênh rồi.

Bởi vì nhà trẻ không cho hắn đi vào, ba mẹ của bạn học nhỏ cũng không để bạn học nhỏ chơi với hắn, nhìn thấy hắn, đều lẩn đi rất xa, có trẻ con xấu, còn dùng cái gì đó ném hắn.

"Ha ha, tôi đến rồi." Đúng lúc này, Huyên Huyên giống như một cơn gió từ cửa đối diện nhảy lên đi qua.

Trên lưng một cái balo nhỏ, có một bím tóc được buộc cao lên, theo động tác của nàng mà lắc lư qua lại.

Lưu Vãn Chiếu cũng cùng ở sau lưng nàng không nhanh không chậm đi vào.

"Đào Tử, em ăn cơm xong chưa? Chúng ta đến nhà trẻ thôi." Huyên Huyên chạy về phía Đào Tử hỏi.

Đào Tử nghe vậy, vội vàng cầm chiếc cặp nhỏ của mình lên.

Trương Lộc vội vàng giúp cô đeo lên lưng.

"Nếu không để chị đi, có chút nặng nha." Trương Lộc nói.

"Không cần, em có thể, em là đại lực sĩ."

Đào Tử uốn cánh tay lên, bày ra tư thế như một đại lực sĩ.

"Đi nhanh một chút." Huyên Huyên lôi kéo cô, muốn hướng bên ngoài chạy.

Đào Tử vội vã cùng với cô chạy tới cửa.

Sau đó nhớ ra cái gì đó.

Quay đầu lại, hướng về Hà Tứ Hải lắc lắc tay nhỏ: "Ba ba tạm biệt."

"Tạm biệt, trên đường đi chậm một chút." Hà Tứ Hải nói.

"Tạm biệt em trai nhỏ." Đào Tử suy nghĩ một chút, rồi hướng về phía Hạ Chí vẫy tay.

"Hắc hắc." Hạ Chí rất vui vẻ mà vung tay lên đáp lại.

Hắn kỳ thực rất thích được bạn học nhỏ để ý tới với nhận ra hắn, hắn không phải người điên, cũng không phải người xấu, càng sẽ không tùy tiện đánh người ...

Nhìn Trương Lộc với Lưu Vãn Chiếu mang theo Đào Tử với Huyên Huyên rời đi.

Hà Tứ Hải lúc này mới đứng dậy dọn dẹp bàn ăn.

Hạ Chí lập tức từ trên ghế nhảy xuống giúp đỡ.

Nhìn Hạ Chí thấp bé, Hà Tứ Hải mỉm cười lắc đầu.

"Không cần em giúp, em có thể tự chơi một lúc, đợi Uyển Uyển đến rồi, anh liền dẫn em đi tìm mẹ em." Hà Tứ Hải nói.

"Em có thể làm được, em rất lợi hại, em ở nhà cũng thường xuyên giúp mẹ em làm việc này."

"Em có thể tự mình tắm rửa."

"Giặt quần áo."

"Làm món kho cho khách."

"Rửa chén rửa dĩa."

"Còn có thể giúp mẹ mua đồ."

"Lợi hại nhất, em còn biết làm phá lấu, làm ngon như mẹ nấu vậy."

Hạ Chí một bên dọn dẹp bát đũa, một bên cùng Hà Tứ Hải nói chuyện.

Hà Tứ Hải thấy động tác của hắn rất lưu loát, nên cũng kệ hắn.

Hà Tứ Hải đang ở nhà bếp rửa bát đũa với Hạ Chí, thì nghe thấy trong phòng khách truyền đến tiếng cười hiahiahia của Uyển Uyển.

"Ông chủ ..."

"Ở chỗ này đây." Hà Tứ Hải nói.

Sau đó chỉ thấy Uyển Uyển chạy vào.

"Ông chu ... Anh xem em ..." Uyển Uyển vui vẻ nói.

"Ồ, em mới đổi kiểu tóc à, nhìn đẹp đấy."

Cái đầu tròn trịa của Uyển Uyển hôm nay lại đổi thành hai cái bím tóc nhỏ, nhưng cũng đáng yêu không kém.

"Mẹ giúp em chải nha ... hiahiahia ..." Uyển Uyển vui vẻ nói.

"Thật sao? Vậy mẹ em cũng thật là giỏi." Hà Tứ Hải nói.

Từ khi Lưu Vãn Chiếu đã nói với hắn chuyện liên quan đến giáo dục trẻ con về sau trước đó, nên lúc rãnh rỗi Hà Tứ Hải cũng sẽ đọc sách về cách nuôi dạy con cái.

Nhiều khi trẻ em phải được khen nhiều hơn, trẻ con được khen nhiều sẽ tự tin và vui vẻ hơn.

Đương nhiên khích lệ cũng cần phải có kỹ xảo, không thể chỉ khen một cách mù quáng không có đầu óc, nhất định phải có mục tiêu.

Ví dụ như bím tóc, Hà Tứ Hải khen ngợi tay nghề của Mẹ Uyển Uyển, mà không phải khen Uyển Uyển lớn lên xinh đẹp, lớn lên xinh đẹp không có quan hệ gì với cô, đó là cha mẹ cho cô.

Thế nhưng khen ngợi mẹ của mình, Uyển Uyển như trước vẫn là rất vui vẻ, đứa trẻ nào mà không hy vọng mẹ của mình là lợi hại nhất chứ?

Sau khi rửa chén xong, Hà Tứ Hải từ phòng bếp đi ra.

Lấy điện thoại di động ra, đưa cho Uyển Uyển một tấm hình đã tìm thấy tối hôm qua.

Tối hôm qua cũng may, trực tiếp tìm được thị trấn Thủy Nguyên trong bức hình.

Như vậy liền không cần đi đến thị trấn Thanh Hà, sau đó lại ngồi xe đi xuống.

Thị trấn Thủy Nguyên không phải là thị trấn lớn gì, để tìm nó trên bản đồ cũng thật sự khó khăn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment