"Được rồi, chúng ta ở trong trấn đi dạo chút, mẹ em rất nhanh sẽ trở lại." Hà Tứ Hải cất điện thoại nói với Hạ Chí.
Nói xong lấy tay gõ một cái lên đầu nhỏ của Uyển Uyển, "Em không cần dùng ánh mắt như thế nhìn anh."
"Ông chủ lừa người nha." Uyển Uyển nhìn chằm chằm Hà Tứ Hải nói.
"Biết rồi, biết rồi, thế nhưng đây là cách nhanh nhất và thuận tiện nhất, cũng may mà anh gọi điện thoại, nếu không chạy đến thành phố Thanh Hà, nói không chắc lại là đi một chuyến tay không, nhưng mà, em cũng không thể học anh được?" Hà Tứ Hải rất là bất đắc dĩ nói.
"Ừm, ồ ... Em là bé ngoan."
Uyển Uyển gật đầu, đây là chắc chắn nha.
"hiahiahia ... Nhưng mà ông chủ, em vẫn yêu anh nha." Uyển Uyển lại nói tiếp.
"Vậy thật là cám ơn em, đi, Hạ Chí, cậu dẫn chúng tôi đi dạo một vòng." Hà Tứ Hải nói.
Đồng thời đốt sáng đên Dẫn Hồn lên đưa cho hắn.
"Được." Hạ Chí vui vẻ tiếp nhận.
Hắn cũng là "Trẻ con" nha, trẻ con không buồn phiền.
"Đây là cửa hàng hạt giống của chị Lý."
"Đây là cửa hàng rượu, thuốc lá của chú Thái, Chú Thái thường xuyên cho tôi trái cây ăn."
"Đây là quán cơm nhà Phan Đức Quý, tôi nói các anh nghe, ba của Phan Đức Quý nấu ăn không ngon bằng mẹ của tôi nấu."
...
"Đây là cửa hàng thịt lợn của Tiền Nhị Bá, mẹ tôi lần nào cũng mua thịt của nhà bọn họ, tôi cũng từng giúp mẹ qua mua, tôi có phải rất lợi hại hay không?"
"Nơi này là cửa hàng của bác Vương ..."
"Tôi ở chỗ này bị xe đụng vào ..."
Hạ Chí chỉ vào một ngã tư nói.
Hà Tứ Hải sờ nhẹ đầu nhỏ của hắn.
Thị trấn nhỏ rất nhỏ, mọi người đều rất quen thuộc, thế nhưng cũng không có người nhận ra Hạ Chí.
Bởi vì dáng dấp bây giờ của Hạ Chí, chỉ là một đứa nhỏ bốn tuổi.
Trong thị trấn không có mấy ai từng thấy Hạ Chí ở tuổi này.
Nói thật ra, nửa giờ là đã đi bộ qua lại trong thị trấn nhỏ.
Thế nhưng thị trấn nhỏ ngũ tạng đầy đủ, cái gì cũng có.
Hơn nữa còn có một trường mẫu giáo với một trường tiểu học.
Hạ Chí rất ghen tị với bọn nhỏ ở trường mẫu giáo, ngồi xổm ở bên ngoài lan can với Uyển Uyển nhìn rất lâu.
"Haizz, tôi trước đây rất thích ngồi xổm ở đây nhìn bọn họ chơi, nhưng mà mẹ nói tôi đã là người lớn, không thể đi mẫu giáo được nữa." Hạ Chí nói.
Hà Tứ Hải không hề trả lời hắn.
Thế là Hạ Chí lại lặp lại nói: "Tôi cũng đã là người lớn rồi."
Sau đó hỏi tiếp: "Tại sao người lớn không thể đi mẫu giáo, người lớn không thể cùng với những người bạn nhỏ chơi với nhau sao?"
Bên trong mắt hắn tràn đầy mê man.
Hà Tứ Hải chỉ có thể tràn đầy thương tiếc vỗ đầu hắn, hắn cũng không trả lời được vấn đề này.
Nhưng khi bọn họ quay trở lại, nhìn thấy Quế Chi phá lấu đã mở cửa.
Hạ Chí mẹ hắn nói về sớm, con sớm hơn dự tính.
Trong cửa hàng có ba người, hai nữ một nam, đang ngồi ở chỗ đó nói chuyện.
"Mẹ ..." Hạ Chí trực tiếp chạy vào.
Hạ Quế Chi có phần kinh ngạc nhìn đứa nhỏ chạy vào, trong lúc nhất thời không phản ứng lại.
"Mẹ, con đã về rồi." Hạ Chí chạy đến trước mặt Hạ Quế Chi, cười hì hì nói.
Hạ Quế Chi sững sờ, bởi vì, bởi vì ...
"Đứa nhỏ này, làm sao tùy tiện lại tùy tiện gọi người khác là mẹ chứ?"
Chị Ngô ở bên cạnh kéo cánh tay Hạ Chí, muốn đem hắn kéo đến bên cạnh.
Thế nhưng Hạ Quế Chi trực tiếp đưa tay ngăn cô lại.
Con mắt lóe lên một cách kì lạ, sau đó tay run run sờ về phía gò má của Hạ Chí.
Bộ dáng khi còn bé của Hạ Chí ở trong đầu Hạ Quế Chi kỳ thực đã mơ hồ, nhưng lúc này lại đều xuất hiện lại, trở nên rõ ràng hơn.
"Thật giống, thật giống, cháu cùng với Hạ Chí nhà cô khi còn bé thật giống nhau." Cô lẩm bẩm.
"Mẹ, con ... Con ..."
Hạ Chí đem ngón tay cái tay trái nhét vào trong miệng, gặm cắn, lắp bắp nói.
Vẻ mặt của Hạ Quế Chi trong nháy mắt biến sắc, cô một phát bắt được tay trái của Hạ Chí, nhìn về phía miệng của hắn, nơi đó có một vết sẹo nhỏ, như là một gốc cây nhỏ, đó là bị phỏng.
"Con ..."
Hạ Quế Chi run rẩy mới vừa muốn mở miệng, lại bị người khác cắt đứt.
"Có phá lấu không? Cho chúng tôi hai chén phá lấu." Hà Tứ Hải lôi kéo Uyển Uyển đi tới, trực tiếp ngồi xuống ghế.
"Thần Tiên đại nhân, mẹ tôi làm phá lấu là ăn ngon nhất nha."
Hạ Chí rất vui khi nghe Hà Tứ Hải muốn ăn phá lấu.
"Hôm nay không mở cửa." Chị Ngô nghe vậy mở miệng nói đầu tiên.
"Không, mở cửa, hôm nay mở cửa, các cậu ngồi tạm ở đây, tôi lập tức tới ngay." Hạ Quế Chi vẻ mặt kỳ dị mà nhìn hai người, đứng dậy.
Sau đó lại không nhịn được ho kịch liệt.
Hạ Chí vội vàng kéo tay của cô, dùng sức nắm tay của cô.
Hạ Quế Chi liếc mắt nhìn vẻ mặt khẩn trương của Hạ Chí, vừa liếc nhìn bàn tay nhỏ đang hoảng loạn nắm lấy cô, Hạ Quế Chi lộ ra một nụ cười.
"Mẹ không sao, con có muốn đi cùng giúp mẹ không?" Hạ Quế Chi cười hỏi.
"Được, con rất tuyệt." Hạ Chí vui vẻ nói.
Sau đó lôi kéo Hạ Quế Chi đi về phía nhà bếp.
Hạ Quế Chi chăm chú nhìn Hạ Chí phía trước, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ...
"Quế Chi, Quế Chi, thân thể em cũng đã như vậy rồi, còn làm việc gì nữa chứ?" Chị Ngô đứng lên muốn ngăn cản.
"Mẹ."
Lúc này Trương Cường luôn đứng ở bên cạnh không lên tiếng đứng lên, kéo bà lại, hắn dường như nhận ra được có gì đó.
"Con lôi kéo mẹ làm gì?" Chị Ngô bất mãn nói.
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, theo dì Hạ đi, dì muốn làm cái gì thì làm cái đó." Trương Cường khuyên nhủ.
Chị Ngô nghĩ đến Hạ Quế Chi không còn sống được bao lâu nữa, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, một lần nữa ngồi xuống.
Nhưng chung quy vẫn là không yên lòng, lại đứng dậy đi tới nhà bếp, muốn chăm sóc một chút.
------
Dịch: MBMH Translate