Nguyên liệu để nấu phá lấu rất nhiều, cách làm cũng rất phức tạp, nhưng thực ra làm xong bưng lên bàn lại rất đơn giản.
Hạ Chí đi vào bếp, đầu tiên cậu ta mở tủ lấy ra hai cái chén.
“Rửa sạch bằng nước.” hắn cầm cái chén rửa dưới vòi nước.
“Nước phải nóng thật nóng.” hắn lại cầm cái bình nhỏ bên cạnh lên, kiễng chân lên rót nước.
Hạ Quế Chi vội âm thầm giúp đỡ hắn một tay.
Sau đó Hạ Chí tráng chén bằng nước nóng thì không cẩn thận làm bỏng tay, hắn vội vàng thổi vài lần rồi vê vê tai mình.
Sau khi Hạ Quế Chi bật bếp lửa lên, vẫn luôn ở cạnh im lặng quan sát, ánh mắt càng ngày càng sáng.
Bởi vì tất cả các quá trình này đều giống hệt như khi con trai còn sống, thậm chí ngay cả một số động tác nhỏ cũng giống nhau.
Ngoài việc trở nên nhỏ hơn, thằng bé chắc chắn là con trai của cô.
Nhưng cô vô cùng bối rối, trong chốc lát cũng không biết đang xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến đây, cô ngước nhìn lên người thanh niên đang ngồi trong cửa hàng.
Vừa rồi “Hạ Chí” gọi cậu ta là gì ấy nhỉ?
“Thần tiên đại nhân?”
Hạ Quế Chi nhìn sang Hạ Chí rồi hỏi: “Tại sao phải tráng qua nước nóng?”
“Như vậy sẽ sạch hơn, khách hàng cũng thích hơn.” Hạ Chí vui vẻ nói.
Hạ Quế Chi đưa tay xoa xoa đầu Hạ Chí, đây là những gì cô ấy từng nói.
Thành thật mà nói, mấy món như phá lấu chính là nấu lòng heo, nếu không rửa sạch rất dễ bị tiêu chảy.
Vì lo cho cuộc sống tự lập sau này của con trai, nên luôn dặn hắn phải sơ chế thật sạch sẽ, Hạ Chí cũng nhớ mãi trong lòng.
“Mẹ, con giúp mẹ cắt bánh nhé.” Hạ Chí nói.
Món bánh mà hắn nhắc đến là bánh bột mì nướng, là một nguyên liệu để nấu phá lấu.
Sau đó hắn cảm thấy mình quá thấp, không đứng tới bàn bếp được.
“Để mẹ làm cho.” Hạ Quế Chi nói.
Lúc này chị Ngô đi tới cửa nhà bếp, vốn dĩ muốn nói chuyện, nhưng cảnh một lớn một nhỏ đang thủ thỉ nói chuyện, cô ấy cũng không hiểu tại sao nên không dám xen vào.
Còn trên gương mặt Hạ Quế Chi nở một nụ cười hiếm hoi, cười vô cùng vui vẻ.
“Trước hết, chúng ta phải làm gì nè?”
“Cắt bánh thành từng miếng.”
“Sau đó thì sao?”
“Đậu hũ khô cắt thành hình tam giác.”
"Cái gì tiếp theo?"
“Cắt nhỏ phèo với phổi.”
...
“Đổ nước phá lấu lên, món phá lấu ngon lành của mẹ đã xong rồi đây.”
Hạ Chí ở bên cạnh nhảy cẫng lên, vẻ mặt đầy hào hứng.
Nước mắt Hạ Quế Chi lại rơi tí tách xuống bàn bếp.
Chị Ngô thấy thế định đi vào.
Thì nghe “Hạ Chí” ngẩng cổ lên hỏi: “Mẹ ơi, mẹ sao vậy?”
“Không sao, mẹ không sao.” Hạ Quế Chi lau nước mắt.
“Chị Lý sát bên nói bệnh của mẹ rất nghiêm trọng, phải đến bệnh viện khám bệnh, mẹ phải ngoan ngoãn uống thuốc đó, như vậy sẽ sớm khỏi bệnh thôi.”
Hạ Chí nắm lấy tay Hạ Quế Chi.
Nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn đang nắm tay mình, rồi lại nhìn gương mặt non nớt trước mặt, dáng vẻ hắn giống hệt con trai nàng.
“Mang lên cho khách đi.” Hạ Quế Chi vô thức nói.
Sau đó nàng mới nhận ra trước mặt không phải là đứa con trai to cao của mình nữa, để thằng bé bưng, trước chưa nói có làm bỏng bản thân không, có lẽ còn bưng không nổi ấy chứ.
Nhưng “Hạ Chí” nghe xong thật sự vươn tay lên bàn bếp để bưng đồ.
Doạ cho Hạ Quế Chi phải vội ngăn lại.
“Để mẹ, để mẹ bưng cho khách cho.”
“Đó không phải là khách, đó là Thần tiên đại nhân.” Hạ Chí cười nói.
“Thần tiên đại nhân?”
“Dạ vâng, hôm đó xe đụng trúng con, con liền chạy theo xe một đoạn xa thật xa, sau đó thì không biết đường về nhà nữa.” Hạ Chí buồn bã nói.
Sau đó lại vui vẻ nói: “Nhưng con đã gặp Thần tiên đại nhân, Thần tiên đại nhân đã giúp con quay về nhà, mời con ăn rất nhiều món ngon, còn có tiểu tỷ tỷ chơi với con nữa, Thần tiên đại nhân tốt bụng lắm, còn giúp con tìm mẹ nữa đó.”
“Vậy sao? Vậy con đã cảm ơn…thần tiên chưa?” Hạ Quế Chi vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn.
Hạ Chí sững người, sau đó xoa xoa đầu, ngượng ngùng nói: “Vẫn chưa ạ.”
“Như vậy không được, đến đây, con với mẹ đi cảm ơn thần tiên nào.” Hạ Quế Chi đặt hai chén phá lấu lên khay rồi bưng lên.
Chị Ngô đưa tay ra định đón lấy, Hạ Quế Chi lặng lẽ lắc đầu, lúc này chị Ngô mới rút tay lại.
“Nhanh lên.” Cô ấy nói với Hạ Chi.
“Vâng.”
Hạ Chí cầm lấy đèn dẫn hồn bên cạnh lên, vội vàng đi theo Hạ Quế Chi.
“Đây là gì thế? Là đồ chơi mới thần tiên cho con sao?” Hạ Quế Chi thuận miệng hỏi.
“Haha, đây là đèn dẫn hồn, thần tiên nói, có đèn dẫn hồn thì quỷ có thể trở thành người, mọi người đều có thể nhìn thấy con rồi.” Hạ Chí vui vẻ nói.
Hạ Quế Chi nghe xong liền khựng lại, tay có chút run lên, suýt chút nữa đánh rơi cái khay.
Doạ cho chị Ngô phải vội đưa tay ra đỡ lấy.
Nhưng Hạ Quế Chi ổn định tinh thần rồi tránh ra, tiếp tục bưng khay đi về phía trước.
“Quý khách, bữa ăn đã chuẩn bị xong, mời từ từ dùng.” Hạ Quế Chi run rẩy đặt khay lên bàn.
Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn, cậu ta có thể nhìn ra Hạ Quế Chi không sống được lâu nữa, khắp người không còn chút sinh khí, hoàn toàn dựa vào ý chí mà kiên trì sống thôi.
“Phá lấu của mẹ em là ngon nhất trong thị trấn đấy.” Hạ Chí nắm chặt tay nói.
“Thằng bé ngốc, đó là do chỉ có mình nhà ta bán thôi.” Hạ Quế Chi xoa đầu hắn nói.
------
Dịch: MBMH Translate