Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 748 - Chương 748: Thằng Bé Không Ngốc, Chỉ Là Chưa Trưởng Thành Thôi(2)

Chương 748: Thằng Bé Không Ngốc, Chỉ Là Chưa Trưởng Thành Thôi(2) Chương 748: Thằng Bé Không Ngốc, Chỉ Là Chưa Trưởng Thành Thôi(2)

Phá lấu được ăn nhiều ở phía Bắc, Hợp Châu thuộc khu vực trung bộ, ít người ăn phá lấu nên hầu như không có tiệm bán phá lấu chính thống, huống hồ là một thị trấn nhỏ.

“Mẹ là giỏi nhất.”

Hạ Chí nói tiếp, bất kể thế nào mẹ hắn là giỏi nhất.

“Cô cũng ngồi đi, tôi biết cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi tôi.” Hà Tứ Hải lấy đũa rồi đưa cho Uyển Uyển đang ngồi bên cạnh.

Khi ra ngoài, cho dù lúc nào thì cô nhóc này cũng thích đi bên cạnh Hà Tứ Hải.

“Hiahiahia… Cảm ơn ông chủ.” Uyển Uyển vui vẻ lắc lư đôi chân ngắn ngủn, sau đó tò mò nhìn món phá lấu trong chén.

“Ăn thử đi.” Hà Tứ Hải nói.

Sau đó gắp một miếng rồi cho vào miệng mình.

“Uhm, mùi vị không tệ, rất ngon.” Hắn ngẩng đầu lên rồi nói với Hạ Quế Chi vừa ngồi xuống đối diện.

“Đương nhiên rồi, mẹ em là giỏi nhất đó.” Hạ Chí đang ngồi bên cạnh Hạ Quế Chi lập tức nói.

Chị Ngô thấy Hạ Quế Chi đã ngồi xuống, bản thân cũng lặng lẽ ngồi vào bàn bên cạnh, con trai Trương Cường của cô ấy cũng vội vàng chạy tới ngồi.

“Hiahiahia… ngon quá.” Uyển Uyển vui vẻ nói.

Món phá lấu này dai mềm vừa tới, thực sự rất ngon.

“Ngon, phải không?” Hà Tứ Hải tự cắn một miếng nữa.

Sau đó mới nói với Hạ Quế Chi đang ngồi đối diện: “Cô có biết thằng bé là ai không?”

Hà Tứ Hải dùng đũa chỉ vào Hạ Chí.

“Hạ Chí?” Hạ Quế Chi có chút thăm dò hỏi.

Thực ra trong lòng cô đã xác định chắc chắn rồi, chỉ là vẫn muốn nhận được sự khẳng định từ người khác.

“Đúng vậy, thằng bé là con trai cô, Hạ Chí.” Hà Tứ Hải nói.

“Hả?”

Đột nhiên một âm thanh ngạc nhiên truyền tới, là do chị Ngô phát ra.

Cô ấy mở miệng định phản bác, nhưng lại bị con trai Trương Cường kéo lại, “Xem trước đi rồi nói.”

Hà Tứ Hải phớt lờ họ, sau đó nói tiếp: “Tôi gặp thằng bé ở Hợp Châu, hôm đó cô bảo thằng bé ra ngoài mua muối, trên đường về thì bị xe tông, sau khi chết thì tức giận đuổi theo chiếc xe gây tai nạn đến Hợp Châu, sau đó thì quên luôn đường về nhà…”

“Mẹ ơi, con xin lỗi, con không giúp mẹ mua muối về được, con không có chơi dọc đường ...” Hạ Chí ở bên cạnh buồn bã nói.

“Mẹ biết, mẹ biết rồi, Hạ Chí nghe lời mẹ nhất mà.” Hạ Quế Chi ôm hắn vào lòng.

“Cậu nói đây là Hạ Chí, nhưng Hạ Chí không giống như thế này?” Lúc này chị Ngô ở bên cạnh không nhịn được nữa nên lớn tiếng nói.

“Đây là con trai của tôi, thằng bé là Hạ Chí, lúc nhỏ thằng bé trông như thế này.” Hạ Quế Chi tỏ ra xúc động nói.

“Đúng, đây là dáng vẻ lúc nhỏ của hắn, khi lớn có lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dẫn đến cơ thể hắn gặp vấn đề, mặc dù thể xác đang lớn lên, nhưng linh hồn thì mãi không trưởng thành theo, cho nên dù là linh hồn hay trí tuệ đều mãi dừng chân ở độ tuổi này.”

“Là sốt, là do sốt cao gây nên.”

Hạ Quế Chi ôm chặt Hạ Chí trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, đã bao lâu không nhìn thấy dáng vẻ này của hắn rồi.

Lúc này, Hạ Quế Chi đột nhiên nhớ ra gì đó.

Phấn khích quay đầu nói với chị Ngô: “Chị Ngô, con trai tôi không ngốc, nó không ngốc, thằng bé chỉ là chưa lớn thôi.”

Chị Ngô khác với Hạ Quế Chi.

Cảm xúc của Hạ Quế Chi sớm đã lấn át lý trí của cô, vì vậy cô tin những gì Hà Tứ Hải nói.

Nhưng chị Ngô thì khác, dù sao Hạ Chí cũng không phải là con của cô, nên lý trí đương nhiên lớn hơn tình cảm.

“Cậu …cậu không gạt người đấy chứ?”

Thế là chị Ngô chất vấn.

Nhưng cô ấy lại rất căng thẳng nhìn về hướng Hà Tứ Hải, lỡ như thật, nếu như là thật, loại chuyện liên quan đến quỷ thần này luôn khiến người ta cảm thấy kính sợ.

Nhưng Hà Tứ Hải không hề tức giận, việc chất vấn là rất bình thường.

Cậu ấy nhân lúc còn nóng ăn một miếng phá lấu, sau đó ra hiệu với Hạ Chí.

“Đưa đèn dẫn hồn cho tôi.”

Hạ Chí nghe xong lập tức đưa chiếc đèn dẫn hồn mà cậu bé vẫn ôm trong lòng cho Hà Tứ Hải ở phía bên kia bàn.

“Đặt nó lên bàn đi.” Hà Tứ Hải nói.

Uyển Uyển vẫn cúi đầu ăn món phá lấu của mình, đã gần trưa nên cô bé cũng đói rồi.

Nhìn chiếc đèn dẫn hồn tinh xảo trên bàn, ai nấy đều tỏ ra khó hiểu.

Hà Tứ Hải đưa tay gõ nhẹ vào cái chụp đèn, ánh sáng màu đỏ cam vốn đang tỏa ra đột nhiên vụt tắt.

Còn Hạ Chí biến mất không dấu vết trước mắt mọi người.

“Ể? Người đâu?” chị Ngô kinh ngạc cúi đầu, vô thức tìm kiếm dưới gầm bàn.

Hạ Quế Chi càng thêm bối rối.

“Hạ Chí ~” cô ấy kêu lên trong nước mắt.

Sau đó nhìn sang Hà Tứ Hải.

“Đừng lo, Hạ Chí vẫn đang ngồi bên cạnh cô.” Hà Tứ Hải nói.

Chị Ngô lúc này cũng ngẩng đầu lên, cô và con trai lo lắng nhìn Hà Tứ Hải, khóe miệng giật giật, muốn giải thích, muốn cầu xin tha thứ, nhưng lại không biết nói như thế nào.

“Hạ Chí đã chết, đây là sự thật không thể chối cãi, khi người chết đi, linh hồn sẽ trở về cõi âm ty, vào vòng luân hồi, nhưng đối với những người chưa hoàn thành tâm nguyện thì linh hồn sẽ ở lại nhân gian, chỉ có hoàn thành tâm nguyện mới về lại được âm ty.

Chị Ngô và Trương Cường nghe xong thì chợt hiểu ra.

Còn điều khiến Hạ Quế Chi lo lắng hơn cả là mong muốn của con trai.

“Vậy Hạ Chí có tâm nguyện gì chưa hoàn thành?” Cô buồn bã nói.

Cô ấy cho rằng mình đã làm gì sai trái mới khiến con trai chết mà không được yên nghỉ.

“Để anh ấy tự nói với cô đi.”

Hà Tứ Hải nói rồi một lần nữa đưa tay gõ nhẹ cái chụp đèn của đèn dẫn hồn.

Ngay lập tức một ngọn lửa nhỏ màu đỏ cam bùng cháy bên trong chụp đèn.

Mọi người đều vô thức nhìn vào bên cạnh Hạ Quế Chi, quả nhiên thấy Hạ Chí đang ngoan ngoãn ngồi đó, đang cười vui vẻ nhìn mọi người.

Hạ Quế Chi ôm cậu bé vào lòng.

“Hạ Chí, con có nguyện vọng nào chưa thành không, nói với mẹ đi, mẹ… dù mẹ có chết cũng sẽ giúp con hoàn thành tâm nguyện.” Hạ Quế Chi nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment