“Con muốn nói xin lỗi với mẹ, xin lỗi mẹ, con không thể mua muối cho mẹ.” Hạ Chí buồn bã nói.
Hạ Quế Chi sững sờ, sau đó càng ôm hắn chặt hơn.
“Không sao, không sao, Hạ Chí còn tâm nguyện chưa hoàn thành nào khác không?” Hạ Quế Chi hỏi.
Hạ Chí nghe xong liền lộ ra vẻ mờ ảo.
“Tâm nguyện của quỷ hồn thường do chấp niệm trong lòng trước khi chết tạo thành, nếu lúc còn sống tội nghiệp đầy người, cho dù có tâm nguyện chưa hoàn thành cũng sẽ bị cưỡng bức kéo xuống âm phủ để xử tội, nếu những người lúc còn sống hành thiện tích đức hoặc không gây tội nghiệp gì, có tâm nguyện chưa hoàn thành thì sẽ được lưu lại nhân gian.”
“Tâm nguyện không phân lớn nhỏ, nặng nhẹ, Hạ Chí rất đơn thuần, vì vậy điều ước cũng rất đơn giản, còn tôi là Tiếp dẫn giả của âm ty, chức trách của tôi là giúp những linh hồn ở lại nhân gian hoàn thành tâm nguyện, dẫn độ đến âm ty.”
Hà Tứ Hải ăn sạch miếng phá lấu cuối cùng trong chén rồi đặt chén đũa xuống.
Hạ Quế Chi nghe xong thì nhìn Hạ Chí trong lòng, sau đó vô cùng lưu luyến hỏi: “Vậy, vậy bây giờ Hạ Chí thằng bé ... phải quay về âm ty sao?”
Hạ Tứ Hải gật đầu.
Khóe miệng Hạ Quế Chi giật giật, muốn nói nhưng lại không dám nói.
Hà Tứ Hải nhìn Hạ Chí, sau đó nói: “Muốn nói gì thì cứ nói đi.”
“Vậy…vậy có thể để trễ tí hắn đem thằng bé đi được không? Để thằng bé đợi một lát, tôi ... tôi muốn đi cùng thằng bé.” Hạ Quế Chi lo lắng hỏi.
Sau đó nhìn Hà Tứ Hải đầy mong đợi.
Hà Tứ Hải gật đầu, bởi vì hắn thấy được sinh khí của Hạ Quế Chi đã yếu hơn trước, ước chừng không sống được mấy ngày.
“Tiếp dẫn đại nhân, ngài là thần đúng không? Làm ơn hãy cứu Hạ Quế Chi.” Lúc này chị Ngô đột nhiên quỳ xuống.
Con trai cô ấy là Trương Cường cũng luống cuống muốn kéo cô ấy đứng dậy, sợ mạo phạm thần tiên.
Hà Tứ Hải liếc nhìn cô ấy, sau đó quay sang Hạ Quế Chi hỏi: “Cô có muốn tiếp tục sống không?”
Hạ Quế Chi liếc nhìn Hạ Chí trong vòng tay mình, sau đó kiên quyết lắc đầu.
“Chị Ngô, cảm ơn lòng tốt của chị, nhưng thật ra đây đã là kết quả tốt nhất rồi.” Hạ Quế Chi nói.
“Nhưng, nhưng ...” chị Ngô lẩm bẩm, nhưng lại không biết phải nói gì.
“Em ăn no chưa?” Hà Tứ Hải hỏi Uyển Uyển bên cạnh.
Vẫn còn một ít thức ăn trong chén của cô bé, nhưng Uyển Uyển vẫn gật đầu, đối với cô bé thì cái chén như này là quá nhiều rồi.
“Ăn no rồi thì đi thôi.” Hà Tứ Hải lấy khăn giấy ra đưa cho cô bé để lau miệng.
“Hiahiahia… Vâng.” Uyển Uyển vui vẻ nhận lấy, sau đó nhảy xuống ghế.
“Thần tiên đại nhân, xin chờ một chút ...” Hạ Chí vùng ra khỏi vòng tay của mẹ, xoay người chạy vào trong phòng.
Hạ Quế Chi và những người khác ngạc nhiên nhìn cậu bé, không biết cậu bé định làm gì, trưng mắt nhìn cậu bé biến mất trước mặt mọi người.
Sau đó lại tận mắt nhìn thấy cậu bé xuất hiện trở lại.
“Em quên không cầm đèn dẫn hồn.” Hạ Chí ngượng ngùng nói.
Sau đó cầm chiếc đèn dẫn hồn trên bàn lên rồi lần nữa chạy vào phòng.
Hạ Quế Chi vội vàng đứng dậy đi theo.
Ngay sau đó Hạ Quế Chi cầm theo đèn dẫn hồn, còn Hạ Chí ôm theo cái bể cá nhỏ hình tròn chạy ra ngoài, bên trong còn có một con rùa.
“Đây là thù lao của anh, nó là Hạ Tiểu Manh, anh phải chăm sóc nó thật tốt đấy.” Hạ Chí có chút không nỡ nói.
“Nếu bây giờ anh lấy thù lao của em thì em sẽ không thể đợi để đi cùng với mẹ mình được đâu.” Hà Tứ Hải không nhận thù lao của hắn.
Hạ Chí có chút bối rối, không hiểu ý của Hà Tứ Hải, Hạ Quế Chi và những người khác cũng vậy.
Thế là Hà Tứ Hải giải thích đại khái về chức trách của tiếp dẫn giả.
“Vậy… vậy nếu tôi nhờ ngài giúp tôi hoàn thành tâm nguyện, tôi… tôi cũng phải trả thù lao đúng không?” Hạ Quế Chi thận trọng hỏi.
“Không cần, tôi cũng chưa chính thức nhận nguyện vọng của cô, như thế này đi, hai chén phá lấu này coi như thù lao cô trả tôi có được không?” Hà Tứ Hải chỉ vào hai cái chén trống trên bàn.
“Cái này ... cái này...”
“Không được à?”
“Không, không phải, ý tôi là cái này không phải quá ...”
Hà Tứ Hải không thèm nghe cô ấy nói nữa, mà cúi đầu nói với Hạ Chí: “Em giúp anh nuôi nó hai ngày, sau này anh sẽ đến lấy.”
“Vâng.” Hạ Chí vui vẻ ôm chặt bể cá trong tay.
“Uyển Uyển, đi thôi, về nhà thôi.” Hà Tứ Hải quay đầu nói với Uyển Uyển.
“Vâng.”
Uyển Uyển nắm lấy tay Hà Tứ Hải, vẫy tay một cái, cả hai liền biến mất trước mặt mọi người.
Tất cả mọi người đều vô thức nhìn chiếc đèn dẫn hồn trong tay Hạ Quế Chi, ngọn đèn vẫn còn cháy sáng.
“Ấy, vẫn chưa trả lại đèn cho Tiếp dẫn đại nhân nữa.” Hạ Quế Chi sốt sắng nói.
“Không có đèn, mẹ sẽ không thể nhìn thấy con đâu, cũng không thể nói chuyện với con.” Hạ Chí cảm thấy kỳ lạ nói.
Hạ Quế Chi đặt chiếc đèn dẫn hồn trong tay xuống, chắp tay cúi đầu về hướng Hà Tứ Hải biến mất.
Chị Ngô và Trương Cường bên cạnh cũng vội vàng cúi đầu theo.
------
Dịch: MBMH Translate