“Trương Cường.”
“Sao thế mẹ?”
“Tiếp dẫn đại nhân, Tiếp dẫn đại nhân sẽ không trách tôi mẹ đâu nhỉ?”
“Không đâu, vị thần tiên này rất tốt, sao có thể chỉ vì vài câu nói mà trách tội mẹ được.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” chị Ngô thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó lại nói, “Thím Hạ của con chắc không sống được mấy ngày nữa đâu, cả Tiếp dẫn đại nhân cũng nói như vậy rồi.”
Trương Cường nghe xong thì im lặng.
Lúc nhỏ thím Hạ đối xử rất tốt với cậu ta, thường xuyên mua đồ ăn ngon cho cậu ta, có thể nói là xem cậu như con ruột, khi trưởng thành thì xảy ra rất nhiều chuyện.
“Sau khi thím Hạ của con đi, mỗi năm lễ Tết nhớ đốt cho thím ít tiền, đây là chuyện thím Hạ của con đặc biệt dặn dò mẹ đấy.”
“Mẹ, con biết rồi.”
“Đừng chỉ nói suông, phải nhớ kỹ trong lòng.”
“Biết rồi mà, con nào không dám nhớ trong lòng chứ? Nếu sau này con chết, thím Hạ tìm con tính sổ thì biết sao đây?”
“Đúng đấy.” chị Ngô bật cười.
Cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài.
…………
Hai ngày sau.
“Mẹ.”
“Sao thế?”
“Sao mẹ cũng chết thế?” Hạ Chí buồn bã hỏi.
“Bởi vì mẹ bị bệnh rất nặng.” Hạ Quế Chi vuốt ve gò má của Hạ Chí.
“Nhưng ... nhưng ...” Hạ Chí rất bức bối, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói như thế nào.
“Được rồi, mẹ có thể cùng con đi xuống âm phủ, như vậy không tốt sao.”
“Dạ.”
Nghĩ đến đây, Hạ Chí lại vui vẻ gật đầu.
Cậu bé vui vẻ nói: “Mẹ ơi, chúng ta thật sự có kiếp sau sao?”
“Đương nhiên thật rồi, không phải hôm đó thần tiên đại nhân đã nói rồi sao? Vào vòng luân hồi chính là kiếp sau đấy.”
Trong hai ngày qua Hạ Quế Chi đã nói với Hạ Chí vài chuyện về kiếp sau.
“Vậy thì kiếp sau, mẹ…mẹ làm con của con đi, còn con sẽ làm ba.” Hạ Chí bỗng nhiên nói.
“Hả? Tại sao?”
“Bởi vì mẹ nói con là cục cưng của mẹ, mẹ rất yêu con.”
“Cho nên kiếp sau, mẹ làm cục cưng của con nhá? Con muốn cho mẹ đồ ăn ngon nhất, cho mẹ những món đồ chơi thú vị nhất và cũng sẽ rất yêu thương mẹ nữa.”
Hạ Quế Chi ôm chặt lấy cậu bé trong lòng, gật đầu một cách nặng nề.
Sau đó như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy tiếp dẫn đại nhân cùng cô gái nhỏ hôm đó đang đứng cách đó không xa.
“Tiếp nhận đại nhân.” Hạ Quế Chi dắt theo Hạ Chí đi qua.
“Đã đến lúc lên đường rồi.” Hà Tứ Hải nói.
Hạ Quế Chi gật đầu.
Hà Tứ Hải vẫy tay, chiếc đèn dẫn hồn đặt bên cạnh liền quay trở lại trong tay hắn.
Hạ Chí lại đưa chiếc bể cá nhỏ bên cạnh cho Hà Tứ Hải.
Lần này Hà Tứ Hải đưa tay nhận lấy, xoa đầu cậu bé, “Yên tâm đi, anh sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
Sau đó bên cạnh xuất hiện một chùm sáng.
Họ biết họ phải đi rồi.
Hạ Quế Chi cầm tay Hạ Chí đi về phía chùm sáng mờ ảo.
“Chờ một chút.” Hà Tứ Hải hét lên.
Sau đó lấy ra một chiếc lá to bằng lòng bàn tay, hình bầu dục, được bao phủ bởi những hoa văn phức tạp, nhìn thoáng qua liền khiến người ta cảm thấy choáng váng.
Chiếc lá vốn dĩ màu vàng bỗng chuyển sang màu xanh với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn được.
Hà Tứ Hải chia chiếc lá thành hai.
Một nửa giao cho Hạ Quế Chi, nửa kia giao cho Hạ Chí.
Kiếp sau …
“Hia hia hia… Mẹ, con về rồi.” Nàng nghe thấy tiếng cười vang lên từ trong phòng khách.
Chu Ngọc Quyên từ trong phòng đi ra.
“Về rồi sao.”
“Này, đây là cái gì?"
“Con rùa nhỏ.”
“Đương nhiên mẹ biết đây là một con rùa nhỏ, nhưng nó ở đâu ra?”
“Của em trai nhỏ, ông chủ cho con nuôi nó, nó tên là Hạ Tiểu Manh, có phải là nó rất đáng yêu không?" Uyển Uyển vừa ôm bể cá, vừa cười nói vui vẻ.
Hà Tứ Hải sợ rằng để nó ở nhà sẽ bị Tiểu Bạch nghịch chết, cho nên mới giao ‘nhiệm vụ vinh quang’ này cho Uyển Uyển, dù sao nàng cũng rất thích con rùa nhỏ này.
“Nó rất đáng yêu, vậy thì con phải chăm sóc nó thật tốt nhé.” Chu Ngọc Quyên xoa đầu nàng nói.
“Vâng, con sẽ làm vậy.”
Nói rồi, nàng cẩn thận đặt bể cá lên bàn trà ở bên cạnh.
Sau đó, nàng quay đầu lại gọi Chu Ngọc Quyên: "Mẹ ~"
"Chuyện gì vậy?"
Chu Ngọc Quyên ngạc nhiên hỏi.
Mặc dù thường ngày đứa nhỏ này rất bám người, nhưng rất ít khi gọi nàng bằng giọng điệu trẻ con như vậy.
“Con yêu mẹ nhiều lắm, con rất rất rất yêu mẹ.”
Chu Ngọc Quyên hơi sững lại, sau đó ngồi xổm người xuống nhìn nàng nói: “Ừm, mẹ cũng yêu con, cũng rất yêu con.”
“Hia hia hia... vậy kiếp sau mẹ có thể làm con của con không? Con sẽ yêu mẹ giống như mẹ yêu con?” Uyển Uyển hạnh phúc nói.
Mặc dù Chu Ngọc Quyên rất ngạc nhiên, không biết tại sao nàng lại nói như vậy, nhưng nàng vẫn cười nói: “Được.”
Sau đó khẽ ôm nàng vào lòng.
“Hia hia hia..."
...
“Ba ba, có phải con rất giỏi không? Có phải con rất giỏi không?” Đào Tử cứ theo sau mông Hà Tứ Hải, không ngừng hỏi hắn.
“Biết rồi biết rồi, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, con hỏi bao nhiêu lần rồi hả?” Hà Tứ Hải vô cùng bất lực nói.
Hôm nay là ngày thứ ba của kỳ nghỉ, Đào Tử vẫn rất vui mừng vì nàng đã nhận được giấy khen “Em bé ưu tú” ở trường mẫu giáo.
Trên thực tế, các bạn nhỏ ở trường mẫu giáo chỉ cần không quá nghịch ngợm thì sẽ đều nhận được giấy khen này.
Huyên Huyên nhận được giấy khen bé ngoan, nên cũng rất vui mừng.
Đây cũng được coi là tấm giấy khen đầu tiên của hai bạn nhỏ, và nó có ý nghĩa đặc biệt với chúng.
Tôn Nhạc Dao còn cất công mua hai khung ảnh, đóng khung chúng lại, treo trên tường nhà.
Thỉnh thoảng, Đào Tử xuống dưới, đi ngang qua đó, ngẩng đầu lên nhìn một cái thì sẽ bắt đầu ngây ngốc cười một mình.
------
Dịch: MBMH Translate