Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 751 - Chương 751: Treo Cả Giấy Khen Cả Khung Kính Lên Cổ Con

Chương 751: Treo Cả Giấy Khen Cả Khung Kính Lên Cổ Con Chương 751: Treo Cả Giấy Khen Cả Khung Kính Lên Cổ Con

Nhắc đến giấu khen là Hà Tứ Hải lại nhớ đến cuộc họp phụ huynh chiều hôm đó.

Lạc quan, mạnh mẽ, độc lập, tập trung và kỷ luật tự giác, đó là những ưu điểm mà cô Từ đã nhận xét về Đào Tử.

Tất nhiên, nàng cũng có những khuyết điểm, như hướng nội, khả năng biểu đạt chưa tốt, thiếu khí thế và ý thức phòng tránh còn kém.

Điểm mạnh và điểm yếu của Đào Tử liên quan đến môi trường mà nàng lớn lên, Hà Tứ Hải cũng không ngạc nhiên.

Sau này có thể từ từ chỉ dạy, chỉ duy nhất có điều cuối cùng là Hà Tứ Hải thấy quan trọng nhất.

Ý thức phòng tránh vẫn còn kém, nghĩa là rất dễ bị lừa, sao để vậy được?

Vì vậy, Hà Tứ Hải đã nhờ Lưu Vãn Chiếu mở một lớp học nhỏ cho Đào Tử, đương nhiên còn có hai học sinh dự thính nữa.

Tuy nhiên, dù thế nào đi chăng nữa thì Đào Tử cũng vô cùng hài lòng với phần khen thưởng của mình.

Ngày nào cũng nói đi nói lại rất nhiều lần.

“Nếu con còn như vậy, ba sẽ tìm một dây thừng, treo cả giấy khen cả khung kính lên cổ con.” Hà Tứ Hải thực sự rất khó chịu với nàng.

Còn tưởng dọa nàng như vậy, thì nàng sẽ đi chỗ khác.

Nhưng không ngờ đứa nhỏ lại vui mừng vỗ tay nói: “Được đó, được đó, con còn phải cho bà cố nội nhìn nữa, ba phải thắt dây thừng thật chắc, thật đẹp vào đấy.”

Hà Tứ Hải:...

Được rồi, Hà Tứ Hải không muốn đôi co với đứa nhỏ ngốc nghếch này thêm nữa.

Nhưng không đôi co với nàng, thì nàng vẫn sẽ đôi co với hắn mà chạy theo sau mông hắn như một con ong đang ‘vo ve’.

Không những vô cùng phiền phức, mà còn hết cách với nàng.

Mãi cho đến khi Uyển Uyển đến, Hà Tứ Hải mới được bình yên.

...

Buổi chiều, Hà Tứ Hải đang ngồi trên sofa, xem TV với hai đứa nhỏ, thì Lưu Vãn Chiếu tới.

Còn Xuân Xuân, hôm nay nàng cùng mẹ đi mua đồ Tết, sắp đến Tết rồi, cần chuẩn bị rất nhiều thứ.

Nhà họ Lưu có rất nhiều người thân và bạn bè, nên có nhiều thứ phải được chuẩn bị từ trước.

Và năm nay là lần ‘đầu tiên’ của Huyên Huyên đón Tết ở nhà, không những có ông bà nội tới, mà đến cả gia đình bác cả ở Hạ Kinh cũng tới để cùng đón Tết.

Gia đình bác cả vẫn chưa biết chuyện của Huyên Huyên, vốn định mùa xuân này sẽ nói rõ, dù sao thì giấu chuyện này đi cũng không hay lắm, sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi.

“Em cũng nghỉ rồi sao?”

Hà Tứ Hải nói với Lưu Vãn Chiếu đang ngồi xuống bên cạnh mình.

“Phải, nhẹ cả người.”

Lưu Vãn Chiếu nói rồi duỗi thẳng chân ra, vặn eo một cái.

Sau đó tựa vào cánh tay của Hà Tứ Hải, thu mình dưới nách hắn.

“Thế này là sao đây?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Tết năm nay chắc em sẽ không cùng anh đến nhà bà nội được rồi, vì năm nay mọi người đều đến nhà em đón Tết.” Lưu Vãn Chiếu nói.

Lưu Vãn Chiếu nhắc đến bà nội, là đang nói đến quê nhà Giang Hữu của Hà Tứ Hải.

“Không sao đâu, cùng lắm thì bảo Uyển Uyển chạy thêm vài chuyến.” Hà Tứ Hải khẽ xoa đầu nàng.

Uyển Uyển đang xem hoạt hình, nghe thấy Hà Tứ Hải nhắc đến tên mình thì lập tức quay đầu lại.

Nhưng nàng không biết gì, cộng thêm đầu óc vẫn còn chưa thoát khỏi mấy tình tiết trong phim hoạt hình, nên cả người ngơ ra, vô cùng đáng yêu, Lưu Vãn Chiếu không nhịn được mà đưa tay ra véo má nàng một cái.

“Có muốn ăn hoa quả không? Dì gọt cho cháu.”

Uyển Uyển ngơ ngác gật đầu.

Lưu Vãn Chiếu chuẩn bị đứng dậy, thì Hà Tứ Hải đã đứng lên trước.

“Để anh làm cho.”

Lưu Vãn Chiếu không từ chối, nhưng cũng đứng lên theo.

Cả hai cùng nhau vào bếp, một người rửa, một người gọt.

“Phải rồi, hai ngày nữa anh sẽ về quê một chuyến, em có về với anh không?” Hà Tứ Hải nói.

“Về quê sao?”

“Đúng vậy, về thôn Hà gia, Tết năm nay anh và Đào Tử không về được, cho nên trước Tết, muốn về chúc tết sớm vài nhà, đặc biệt là Tứ Gia, vì vậy nhất định phải về một chuyến.” Hà Tứ Hải nói.

“Cũng được, dù sao trước Tết em cũng không bận gì.” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Được rồi, ngày mai anh sẽ đi sắm sửa ít quà mang về.” Hà Tứ Hải nói.

“Nói đến đây, em mới nhớ ra, viên ngọc mở ở bảo tàng địa chất lần trước, nghe nói đã được gia công xong rồi, chiều này ba em sẽ đi tới đó lấy.” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Vậy sao?”

“Làm được bốn món trang sức, nói chính xác hơn là hai cặp, mặt dây chuyền âm dương và mặt dây chuyền rồng phượng, có thể tách rời, cũng có thể hợp hai thứ lại thành một.” Lưu Vãn Chiếu nói.

Hà Tứ Hải, Đào Tử, Huyên Huyên và Lưu Vãn Chiếu, bốn người vừa hay đủ mỗi người một cái, số nguyên liệu thừa còn lại thì bán đi.

Hai viên ngọc bích mà Huyên Huyên và Đào Tử mở ra có chất lượng rất cao, tư chất tinh tế, sáng bóng, dùng tay chạm vào sẽ có cảm giác trơn trượt láng bóng, gõ nhẹ lên sẽ phát ra âm thanh trong trẻo, thuộc dòng ngọc cao băng nên có giá trị cao là chuyện đương nhiên.

Cho nên trước đây khi có được nó, Lưu Trung Mưu đã nói, chỉ cần bán nó đi, Hà Tứ Hải sẽ có nhà, có xe, có tiền.

Nhưng Hà Tứ Hải lại không bán nó đi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment