"Còn có trấn nhỏ, chúng ta xuống đi dạo đi." Trương Lộc nhìn qua cửa sổ xe, hưng phấn nói.
"Thôn trấn rất nhỏ có gì đáng xem, đi thôi." Hà Tứ Hải không để ý lắm.
"Vẫn là dừng lại nghỉ ngơi một chút đi, bình thường cũng không có thời gian, hơn nữa cũng cho bọn nhỏ hóng mát một chút." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Thông khí, thông khí, con muốn xuống." Đào Tử ở bên cạnh hét lên.
Trấn Bạch Dương có ý nghĩa không bình thường đối với Đào Tử.
Đối với nàng trong quá khứ mà nói, trấn Bạch Dương chính là nơi mà nàng ngóng trông, nơi này có thật nhiều đồ ăn ngon, chỗ chơi vui.
Nàng rất muốn đến, nhưng mà không có người dẫn nàng đến, thân thể của bà nội không được tốt, Hà Tứ Hải không ở nhà, bản thân nàng lại quá nhỏ, không đi được quãng đường quá xa, đương nhiên bà nội cũng không cho nàng chạy ra khỏi làng.
"Vậy được rồi, chúng ta xuống dạo một lát."
Hà Tứ Hải tìm một chỗ đỗ xe.
Bởi vì hiện tại thời gian còn sớm, trấn Bạch Dương vô cùng náo nhiệt, đâu đâu cũng có người.
Ba đứa nhóc sợ đi lạc, chủ động lôi kéo người lớn, vừa vặn một người kéo một người.
Huyên Huyên đương nhiên do Lưu Vãn Chiếu nắm.
Thế nhưng Đào Tử lại nắm tay Trương Lộc.
Uyển Uyển nắm tay Hà Tứ Hải.
Điều này làm cho Hà Tứ Hải rất là ngạc nhiên, mà Trương Lộc càng là đắc ý.
"Đào Tử, em muốn mua gì, cứ việc nói cùng chị." Trương Lộc tức giận nói.
"Cảm ơn tiểu chị Lộc." Đào Tử vui vẻ nói.
Huyên Huyên lập tức ngước cổ, nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu bên cạnh.
"Biết rồi, em không cần phải nói, chị biết em yêu chị." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Ha ha, chị, chị còn học được cách cướp lời, rất giỏi nha." Huyên Huyên duỗi ngón cái, thoải mái cười to.
"Vậy chị có yêu em hay không?" Huyên Huyên hỏi tiếp.
"Yêu..."
"Ha ha."
Uyển Uyển ở bên cạnh nghe vậy, nhìn Lưu Vãn Chiếu một chút, nhìn Trương Lộc một chút, sau đó nhìn về phía Hà Tứ Hải bên cạnh một chút.
Hà Tứ Hải không nói chuyện, trực tiếp ôm nàng lên, sau đó để nàng ngồi ở trên vai của mình.
Huyên Huyên và Đào Tử lập tức quay đầu nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu và Trương Lộc, giang hai cánh tay muốn ôm ôm.
Hà Tứ Hải đắc ý nhíu mày với hai người.
Lưu Vãn Chiếu không chút khách sáo mà ôm lấy Huyên Huyên rồi nhét vào trong lồng ngực của Hà Tứ Hải.
Mà Trương Lộc chưa từng chịu thua, rất kiên cường muốn tự mình ôm.
Thế nhưng...
Rất nhanh Đào Tử đã dạy nàng cách làm người rồi.
Nàng mệt đến mức muốn lè cả lưỡi, cảm giác hai cánh tay đều không phải là của mình nữa.
Cũng may Lưu Vãn Chiếu đúng lúc ở vỗ nhẹ mấy cái ở trên lưng Hà Tứ Hải, để hắn bỏ hai đứa nhóc xuống, nếu không Trương Lộc đúng là không kiên trì được nữa rồi.
Nhìn ba đứa nhóc nhảy nhót tưng bừng, Trương Lộc xoa xoa cánh tay mỏi nhừ của mình.
Rồi nói với Hà Tứ Hải: "Chị hiện tại phát hiện nuôi trẻ nhỏ thật sự không dễ dàng."
"Mới ôm một hồi đã cảm thấy không dễ dàng rồi?"
"Còn một hồi? Chị cảm thấy lại ôm nữa thì cánh tay này của chị sẽ đứt đoạn mất." Trương Lộc bất mãn nói.
"Đó là bởi vì chị ít khi rèn luyện." Hà Tứ Hải nói.
Trương Lộc không nói chuyện, mà là dừng lại, cọ cọ mặt ở trên vai Hà Tứ Hải.
"Chị làm gì thế?"
Hà Tứ Hải kinh ngạc vội vàng lui lại mấy bước.
"Khà khà, em không phải thần tiên sao? Vậy em có tiên đan thần dược gì mà ăn vào khiến cho người khỏe mạnh, lưu giữ thanh xuân hay không?"
Lưu giữ thanh xuân mới là trọng điểm đúng chứ? Hà Tứ Hải nhìn thấu mấy trò vặt của nàng rồi.
Hắn liếc nàng một cái rồi nói thẳng: "Không có, em còn muốn đây."
"Sao thần tiên như em lại vô dụng như vậy?" Trương Lộc xoa eo bất mãn nói.
Sau đó hầm hừ chạy về phía trước tìm Lưu Vãn Chiếu, nàng đang mang theo bọn nhỏ mua đồ.
Rất nhanh nàng lại giống như bọn nhỏ, trong tay cầm xiên thịt nướng, vui vẻ nhảy nhót chạy về.
Thực ra Hà Tứ Hải rất yêu thích tính cách như Trương Lộc, không biết buồn phiền, đương nhiên cũng có thể nói là không tim không phổi.
Hắn cũng hi vọng sau khi Đào Tử lớn lên có thể có tính cách giống như Trương Lộc.
Bọn họ đi dạo trên trấn nhỏ đại khái một giờ, sau đó mới xuất phát lần nữa.
Chủ yếu là mua đồ và ăn đồ ăn.
Trấn nhỏ tuy không lớn, nhưng bán rất nhiều đồ ăn, rất nhiều món ăn mà Trương Lộc chưa từng thấy.
Nàng là người phương Nam, mà Hợp Châu xem như là trung bộ lệch phương Bắc, đồ ăn hoàn toàn khác nhau.
"Chị là người ăn nhiều nhất, sáng sớm chưa có ăn sáng à."
"Chị tiêu hóa nhanh không được à?" Trương Lộc hùng hồn nói.
"Được rồi, lên xe đi." Lưu Vãn Chiếu thúc giục.
Trương Lộc dương dương tự đắc mà lấy túi nilon ném vào trong thùng rác bên cạnh.
Sau đó rút khăn tay ra, giúp mình xoa xoa, lại giúp ba đứa nhóc xoa xoa.
"Lần này đều ăn no rồi, phỏng chừng cơm trưa cũng không cần ăn nữa." Hà Tứ Hải nói.
"Sẽ không, con tiêu hóa nhanh." Đào Tử vỗ bụng nhỏ của mình rồi nói.
"Ba thấy con là học nhanh." Hà Tứ Hải mở cửa xe ngồi xuống.
Vốn là có thể về nhà rất sớm, thế nhưng bởi vì trì hoãn ở trên trấn nên đợi đến được cửa thôn thì đã sắp mười một giờ đúng rồi.
"Tiểu Chu, em trước đây sinh sống ở bên trong này sao?" Trương Lộc hạ kính xe xuống, đánh giá thôn xóm trước mặt.
"Đừng gọi em là tiểu Chu, gọi Hà Tứ Hải."
"Không quản em tên gì, em đều là em tiểu Chu." Trương Lộc nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy không lên tiếng nữa.
"Chị Tiểu Lộc, nơi này là nhà em nha." Đào Tử thấy Hà Tứ Hải không nói lời nào, liền chủ động nói.
"Chị biết, vậy em giới thiệu cho chị một chút đi." Trương Lộc nói.
"Được nha." Đào Tử nghe vậy thì có vẻ là rất vui vẻ.
"Đó là nhà anh Hà Cầu."
"Nơi đó là đất trồng rau nhà chúng em, có các loại cà chua nha..."
"Đây là nhà chú ba Hà, chó nhà chú ấy rất hung dữ, nhưng mà nó sợ anh Hà Cầu và anh Hà Long..."
"Nơi đó là nhà bà Thái, bà Thái là bạn tốt của bà nội, thường xuyên đến tìm bà nội chơi, nhưng mà bà ấy rất thích chơi mạt chược..."
------
Dịch: MBMH Translate