Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 754 - Chương 754: Chúng Ta Trở Về Rồi.

Chương 754: Chúng Ta Trở Về Rồi. Chương 754: Chúng Ta Trở Về Rồi.

Đào Tử vừa đi vừa giới thiệu cho mọi người.

Hà Tứ Hải yên lặng chậm rãi lái xe.

"Là Tứ Hải sao?"

Hà Tứ Hải còn không chưa lái xe lên dốc, ông Tứ đã đi xuống từ trên sườn.

Hà Tứ Hải vội vàng mở cửa sổ xe ra.

"Ông Tứ, là cháu."

"Ông Tứ."

Phía sau Đào Tử cũng mở cửa ra, nửa người đều duỗi ra ngoài cửa xe, Huyên Huyên và Uyển Uyển ở phía sau vội vàng kéo nàng lại.

"Ai yêu, tiểu Đào Tử, cháu đã về rồi, ông Tứ nhớ cháu chết mất." Ông Tứ vui cười hớn hở hỏi thăm Đào Tử.

"Ông Tứ, cháu lái xe đến chỗ đỗ trước đã." Hà Tứ Hải nói.

"Được, được, nhưng mà cháu đổi xe rồi à? Xe này nhìn qua đúng thật là uy phong." Ông Tứ đánh giá chiếc Mercedes SUV rồi nói.

Hắn không hiểu xe, chỉ là nhìn qua cảm thấy đẳng cấp cao, cảm thấy khí phách.

Chờ sau khi lái xe đến trên sườn, dừng lại ở trước cửa, Trương Lộc là người đầu tiên nhảy xuống từ phía sau, tò mò đánh giá bốn phía.

"Ông Tứ, ông đã đến rồi sao?"

Hà Tứ Hải một lần nữa đi về phía ông Tứ, thuận tay muốn đỡ hắn.

Không nghĩ tới lại bị hắn tránh qua.

"Thân thể của ông rất tốt, nào cần người đỡ."

Ông Tứ vô cùng kiên cường.

Sau đó lại nói: "Sáng sớm ông đã đến đợi, làm sao hiện tại mới đến?"

"Mang mấy người Đào Tử đi dạo trên trấn một hồi." Hà Tứ Hải nói.

"Ông Tứ." Lúc này Lưu Vãn Chiếu cũng đi xuống.

"Lưu tiểu thư cũng tới rồi."

"Chào ông Tứ." Huyên Huyên chạy tới nói.

Uyển Uyển đi theo phía sau nàng, nhỏ giọng nói: "Chào ông Tứ."

"Chào cháu, ồ, đây là bạn mới của cháu sao?" Ông Tứ cũng chú ý tới Uyển Uyển.

"Đây là Uyển Uyển." Hà Tứ Hải nói, cũng không giải thích thêm.

Trương Lộc nhảy qua, nói: "Còn có cháu nữa, còn có cháu nữa."

"Chào ông nha."

Nàng giơ bàn tay lên, hoạt bát vẫy vẫy.

"Cháu là..."

Hà Tứ Hải vừa muốn giải thích, Trương Lộc đã giành nói: "Cháu là chị họ của tiểu Chu, Trương Lộc, thật hân hạnh được gặp ngài."

"Tiểu Chu?"

"Chính là hắn." Trương Lộc chỉ chỉ Hà Tứ Hải bên cạnh.

"Chị họ Tứ Hải?" Ông Tứ nghe vậy thì rất giật mình.

Chị họ của Tứ Hải, có người mà hắn không biết sao?

"Là bên phía cha mẹ ruột của cháu." Hà Tứ Hải ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích.

"Ồ, cháu tìm được cha mẹ của mình rồi?" Ông Tứ liếc mắt nhìn Đào Tử đang chạy về nhà rồi hỏi.

"Bọn họ tìm tới cháu." Hà Tứ Hải nói.

"Như vậy, Đào Tử..." Ông Tứ có chút bận tâm.

"Ông Tứ, ông yên tâm đi, không quản như thế nào, cháu đều sẽ chăm sóc tốt cho Đào Tử." Hà Tứ Hải nói.

"Ông không lo lắng, cháu lớn lên từ trong thôn chúng ta, ông còn không hiểu cháu sao." Ông Tứ cười ha hả.

"Há, mình đã trở về."

Đào Tử đứng ở cửa lớn, hô hào với căn phòng trống rỗng.

Nhưng mà cũng không có người trả lời nàng, Đào Tử có vẻ có chút mất mát.

Lưu Vãn Chiếu đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nhàng để bàn tay ở trên đỉnh đầu của nàng.

Đào Tử ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu.

Lưu Vãn Chiếu mỉm cười với nàng.

Sau đó nói: "Chúng ta đều trở về rồi."

Đào Tử nở nụ cười, sau đó lại hô một lần nữa về phía trong phòng: "Chúng ta trở về rồi."

Uyển Uyển và Huyên Huyên cũng xông qua, đứng ở trước cửa cùng hô vào bên trong cùng Đào Tử.

"Ha ha..."

"Hi hi..."

"Biết cháu muốn về, ngày hôm qua ông và bà Tứ của cháu đã dọn dẹp trong nhà một hồi. Nếu như các cháu buổi tối không trở về thì ở bên trong cũng được, đến lúc đó ông sẽ ôm mấy cái chăn lại đây cho các cháu."

"Ông Tứ, lần sau không cần phiền toái như vậy, tự chúng ta trở về rồi làm là được, sao có thể phiền phức ông và bà Tứ được chứ." Hà Tứ Hải nghe vậy vội vàng nói.

Lần trước lúc rời đi, Hà Tứ Hải để chìa khóa lại cho ông Tứ, vốn là muốn nhờ hắn chăm sóc một chút, dù sao trong nhà không có người ở thời gian dài thì sẽ nhanh ẩm mốc.

"Lại không phải là chuyện nặng nhọc gì, các cháu có đói bụng không, đi, đến nhà ông ăn cơm." Ông Tứ lôi cánh tay Hà Tứ Hải, nói.

"Không cần, không làm phiền ông Tứ, hơn nữa chúng cháu vừa mới ăn ở trên trấn, không đói bụng một chút nào." Hà Tứ Hải vội vàng nói.

"Thật sao?"

"Đúng vậy, ông Tứ, chúng cháu ăn thật nhiều đồ ăn ngon." Đào Tử đã chạy tới không biết lúc nào, nghe vậy lập tức tiếp lời.

"Có đúng không? Vậy có mang đồ ăn ngon đến cho ông không đó?" Ông Tứ đùa nàng, cười híp mắt hỏi.

" y..."

Đây là đang làm khó dễ tiểu bảo bảo mà, chuyện này ai còn nhớ chứ.

"Có, đương nhiên là có, cháu có mua quà cho ông và bà Tứ, đúng rồi, bác cả và chú hai năm nay có về ăn tết không?"

Hà Tứ Hải vừa mở cốp xe vừa nói chuyện.

Đào Tử nhân cơ hội chạy đi. Nàng nhìn thấy chị tiểu Lộc chạy khắp nơi, lập tức chạy theo phía sau mông nàng, giới thiệu cho nàng.

"Lão nhị chắc chắn sẽ trở về, lão đại thì không biết được." Ông Tứ cũng không bận tâm lắm.

Dù sao nhiều năm như vậy đều đã quen.

"Chờ các cháu đến chỗ của ông ăn cơm, ông về xem bà Tứ của cháu nấu cơm xong chưa." Nói xong xoay người lại muốn đi xuống sườn.

"Ồ, ông Tứ, đồ vật, còn có đồ vật nữa." Hà Tứ Hải vội vàng hô.

"Trở về thì trở về, còn mua đồ làm gì, không cần phải vậy, ông đi về trước đây." Ông Tứ cũng không quay đầu lại mà lắc lắc tay, trực tiếp đi xuống dốc.

"Ồ, ông Tứ về rồi sao? Ông ấy không nhận đồ à?" Lưu Vãn Chiếu đi ra từ trong nhà thấy vậy liền nói.

"Không có chuyện gì, lát nữa chúng ta cũng sẽ qua đó, lại mang tới sau cũng được."

Hà Tứ Hải cũng không thèm để ý, trực tiếp đặt trở lại, dân quê đều như vậy, nhận lễ đều muốn khiêm nhượng một phen.

Hà Tứ Hải đặt đồ vật trở lại, ngẩng đầu nhìn về phía cây liễu lớn trên đỉnh đầu.

Lá của cây liễu lá đã rụng sạch hoàn toàn rồi, chỉ còn dư lại cành cây buông xuống.

Một cơn gió thổi tới, cành liễu đung đưa, giống như đang hoan nghênh hắn trở về.

"Tiểu Chu, tiểu Chu đây là cái gì thế?"

Đúng lúc này, Trương Lộc cầm một món đồ hào hứng chạy ra từ trong nhà.

Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn, mặt quýnh lên.

Bởi vì đó là một cái bàn trang, nông thôn dùng để đánh hạt giống rau cải, chỉ có điều hiện tại rất ít nhà có, cũng không biết Trương Lộc lấy nó ra từ ở nơi nào.

"Đây là thứ dùng để đánh đòn trẻ nhỏ không nghe lời, chính là dùng để đánh đòn." Hà Tứ Hải nói.

Hai đứa nhóc mới vừa chạy ra từ trong nhà nghe vậy lập tức vội vã cuống cuồng che mông mình lại.

Chỉ có Đào Tử ở bên cạnh che miệng nhỏ lén lút nở nụ cười.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment