Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 755 - Chương 755: Đàn Ông Lo Chuyện Nhà Không Thể Xấu Được.

Chương 755: Đàn Ông Lo Chuyện Nhà Không Thể Xấu Được. Chương 755: Đàn Ông Lo Chuyện Nhà Không Thể Xấu Được.

"Đừng thấy món đồ gì đều cảm thấy hiếm lạ, trước đây chị ở Giang Hữu chưa từng thấy sao?"

"Đúng thật là không có, chị chỉ ở Giang Hữu khi còn bé, hơn nữa, nhà chú hai đã không trồng trọt từ lâu rồi, chị nào đã từng thấy mấy thứ này."

Trương Lộc vừa nói, vừa giơ bàn trang lên, thử muốn đập mấy lần, nhưng thiếu chút nữa đã đánh tới trên người mình.

Nàng sợ đến mức ném qua một bên, về phần Uyển Uyển và Huyên Huyên thì đã sớm chạy thật xa, sợ bị đánh mông.

Đồ chơi này lớn như vậy, còn không đánh mông thành hai nửa sao.

Không đúng, mông vốn đã là hai nửa...

Hà Tứ Hải không quản các nàng chơi đùa, bản thân mình thì lấy đồ trên xe xuống.

Trở về không phải chỉ một ngày, đương nhiên không thể không mang theo gì cả.

Chẳng những có đồ thay tắm, còn có một ít món ăn, đương nhiên đều là mấy loại thịt cá, rau dưa mà nông thôn không thiếu.

Trên thực tế lần này có Uyển Uyển đi cùng, những thứ này có vẻ hơi dư thừa, có nàng ở đây, ban ngày trở về, tối lại về, căn bản là không cần lo lắng.

Nhưng mà Hà Tứ Hải ngẫm lại vẫn là bỏ đi, nếu đã trở về thì cẩn thận lại ở nhà, chạy tới chạy lui hai đầu, cảm giác mất đi ý nghĩa về nhà.

Nhìn Hà Tứ Hải thu dọn đồ đạc, Lưu Vãn Chiếu đến giúp đỡ.

Trương Lộc mang theo ba đứa nhóc chơi đùa.

Các nàng chạy ra trước sân, nhìn cây đào.

Lại chạy từ sân sau ra sân trước, nhìn cây liễu.

Lại chạy từ chái nhà đông đến chái nhà tây, thậm chí còn chạy đến dưới sườn xem ruộng đất của người khác.

Nói chung không có lúc nào là nhàn cả, tràn đầy sức sống.

Chẳng trách ba tên nhóc này lại đều thích chị tiểu Lộc, quả thực chính là vua của trẻ con.

Ông Tứ đã giúp đỡ thu dọn trong nhà sạch sẽ rồi, đúng là bớt đi không ít thời gian cho Hà Tứ Hải.

Thậm chí còn lấy chăn bông ra phơi giúp hắn, chỉ cần lấy ra trải lên là được.

"Cũng may mà có ông Tứ và bà Tứ, nếu không đêm nay còn đúng là phiền phức." Hà Tứ Hải vừa trải giường, vừa nói với Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh.

"Thực sự không được thì buổi tối chúng ta liền vào Phượng Hoàng Tập nghỉ ngơi, đồ vật bên trong cũng đầy đủ hết." Lưu Vãn Chiếu nói.

“Như này không giống nhau." Hà Tứ Hải nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy nở nụ cười, nàng hiểu suy nghĩ của Hà Tứ Hải.

Nhà có lẽ không phải tốt nhất, nhưng tuyệt đối là đặc biệt nhất, nhà chính là nhà, không có gì có thể thay thế được.

Nàng chính là thích cái tính cách tinh tế và lưu luyên gia đình này của Hà Tứ Hải.

Đàn ông lo chuyện nhà không thể xấu.

"Tứ Hải, Tứ Hải, cháu thu dọn xong chưa, bà Tứ của cháu đã nấu xong bữa trưa rồi, chỉ chờ các cháu thôi." Đúng lúc này, bên ngoài phòng truyền đến tiếng nói chuyện của ông Tứ.

"Xong rồi, ông Tứ, thực sự là quá làm phiền ông rồi, chúng cháu có thể tự nấu ăn mà, cháu có mang chút món ăn trở về."

Hà Tứ Hải chỉ một đống đồ lớn ở trên bàn.

"Đều đã giờ nào rồi, còn nấu cái gì nữa, để buổi tối rồi nói sau." Ông Tứ nói.

Sau đó nắm tay Hà Tứ Hải, kéo hắn ra bên ngoài. Hà Tứ Hải không dám quá dùng sức, sợ làm bị thương đến hắn, chỉ có thể bị hắn lôi tới cửa.

"Ông Tứ, ông đừng lôi nữa, cháu đi còn không được sao?" Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.

Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh có chút buồn cười, nhưng vẫn mở miệng phụ hoạ: "Ông Tứ, chúng ta đi ăn cơm, cháu vô cùng thích ăn cơm bà Tứ nấu, rất là ngon."

Ông Tứ nghe vậy, nhếch miệng vui vẻ.

"Bà Tứ của cháu nghe được lời này xong nhất định sẽ rất cao hứng." Ông Tứ nói.

Sau đó lớn giọng hô: "Đào Tử, Đào Tử, về nhà ăn cơm thôi."

"Đến đây, đến đây..."

Xa xa đã nghe thấy tiếng của Đào Tử, sau đó liền thấy nàng chạy tới từ trên bờ ruộng.

Chân ngắn nhỏ chạy rất nhanh, bờ ruộng chật hẹp không ảnh hưởng đến tốc độ của nàng một chút nào.

Uyển Uyển và Huyên Huyên chạy theo phía sau.

Nhưng các nàng không có kỹ thuật như Đào Tử, Huyên Huyên không cẩn thận, một bước giẫm hụt, lăn ở trong ruộng, sau đó được Trương Lộc kéo lại.

Uyển Uyển không chạy nổi, thế nhưng nàng có hack nha, vung tay nhỏ lên, đã xuất hiện ở phía sau Đào Tử, vĩnh viễn sẽ không bị bỏ lại.

Cũng may mắt của ông Tứ không tốt lắm, nếu không có thể đã dọa hắn sợ rồi.

"Ông Tứ..." Đào Tử chạy lên từ dưới sườn núi.

"Đi, đến nhà ông ăn cơm." Ông Tứ đưa tay kéo Đào Tử đang thở hồng hộc.

"Hi hi..." Uyển Uyển theo ở phía sau một mặt ung dung.

"Cháu cũng tới dùng cơm, bà Tứ nấu món ăn ngon cho các cháu." Ông Tứ không nhịn được mà đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của nàng.

"Cô bé này thật vui vẻ." Ông Tứ nói.

"Vui vẻ cái gì chứ." Hà Tứ Hải đưa tay gõ nhẹ một cái lên đầu nàng, trừng nàng một cái.

"Hi hi..."

Uyển Uyển biết nguyên nhân, đưa tay che mắt mình, không nhìn Hà Tứ Hải, phát ra tiếng cười đần độn.

"Không nên đánh đầu trẻ nhỏ, đánh nhiều sẽ ngốc." Ông Tứ đưa tay vỗ nhẹ một cái ở trên cánh tay Hà Tứ Hải.

"Đã đủ ngốc rồi." Hà Tứ Hải đưa tay nắm lấy tay của Uyển Uyển.

"Hi hi..."

Nhóc con đần độn mà vui sướng, cũng không phản bác.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment