Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 756 - Chương 756: Đàn Ông Lo Chuyện Nhà Không Thể Xấu Được.(2)

Chương 756: Đàn Ông Lo Chuyện Nhà Không Thể Xấu Được.(2) Chương 756: Đàn Ông Lo Chuyện Nhà Không Thể Xấu Được.(2)

Tay nhỏ động đậy ở trong lòng bàn tay Hà Tứ Hải mấy lần, nắm vô cùng chặt.

Vào lúc này, Trương Lộc và Huyên Huyên mới tay cầm tay, thở hồng hộc đi tới từ dưới sườn.

"Đi, đến nhà ông ăn cơm." Thấy người đều đến đủ, ông Tứ vung tay lên, kéo Đào Tử, dẫn đầu đi xuống sườn.

Trương Lộc và Huyên Huyên:...

Các nàng thật vất vả mới bò lên mà.

Nhìn nửa người Huyên Huyên dính đầy cỏ khô, tóc ngổn ngang, thở hồng hộc, Hà Tứ Hải đưa tay ôm nàng lên, Uyển Uyển vừa vặn đứng ở bên cạnh, thế là cũng ôm nàng lên.

"Chị nhìn em làm gì? Chẳng lẽ còn muốn em ôm chị hay sao?"

Hà Tứ Hải trừng Trương Lộc một cái rồi ôm hai nhóc đi về phía trước.

"Hứ ~" Trương Lộc bày ra dáng vẻ chẳng quan tâm.

Sau đó lè lưỡi làm mặt quỷ về phía bóng lưng của Hà Tứ Hải.

Lưu Vãn Chiếu ở phía sau, tỉ mỉ đóng cửa lại, lúc này mới kéo cánh tay Trương Lộc rồi cùng đi xuống dưới sườn.

"Chào bà cố."

"Chào chú Hà."

"Chào bác Hà."

...

Đào Tử nhìn thấy người, rất lễ phép mà lần lượt chào hỏi.

"Ai yêu, Đào Tử trở về rồi, Tứ Hải cũng quay về rồi..."

Mấy người quen biết trong thôn nhìn thấy Đào Tử chào hỏi bọn họ, đều biểu hiện ra dáng vẻ vui mừng.

Người hư tình giả ý, Hà Tứ Hải sẽ tùy tiện khách sáo hai câu. Người thành tâm thực lòng, Hà Tứ Hải sẽ nghỉ chân nói chuyện với bọn họ vài câu, đồng thời biểu thị buổi chiều sẽ tới nhà chơi.

Cứ như vậy một đường vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng cũng đến nhà ông Tứ.

"Cà rốt, củ cải trắng, tao trở về rồi." Đào Tử đến cửa nhà ông Tứ, liền tránh thoát khỏi tay ông Tứ, bắt đầu lớn tiếng ồn ào.

Cà rốt và củ cải trắng là hai con gà mà Đào Tử nuôi trước đây. Sau khi Hà Tứ Hải mang Đào Tử đến Hợp Châu liền cho bọn nó đến nhà ông Tứ, đây là hai con gà mẹ đẻ trứng.

Nhưng mà không gọi được cà rốt và củ cải trắng, lại gọi ra một bé trai.

Khoảng tầm mười tuổi, hắn tò mò nhìn Đào Tử và mấy người phía sau nàng.

Đào Tử và Hà Tứ Hải đều biết bé trai này, nhưng không quá quen. Hắn là con trai của con thứ hai Hà Gia Đống của ông Tứ, tên là Hà Hữu Tài.

Bọn họ không quá quen, đó là bởi vì hắn được cha mẹ mang theo bên người, đi học ở bên ngoài, hàng năm chỉ có thể nhìn thấy hắn vào dịp Tết.

Cho nên Hà Tứ Hải và Đào Tử cũng không quá quen thuộc với hắn.

"Đào Tử." Hà Hữu Tài cười chào hỏi với Đào Tử.

Sau đó lại nói với Hà Tứ Hải: "Anh Tứ Hải."

"Bối Bối trở về rồi? Được nghỉ sao?"

Bối Bối là nhũ danh của Hà Hữu Tài.

"Được nghỉ, ba mẹ để nó trở về trước." Ông Tứ nói.

"Đi nói với bà Tứ của cháu là mấy người Tứ Hải đến rồi." Ông Tứ nói xong, lại nói với Hà Hữu Tài.

Hà Hữu Tài nghe vậy, xoay người chạy về phía nhà bếp.

Đào Tử suy nghĩ một chút, cũng chạy theo phía sau hắn.

Huyên Huyên và Uyển Uyển đương nhiên cũng đi cùng.

"Đào Tử, em và anh Tứ Hải đi Hợp Châu sao?" Bối Bối hỏi Đào Tử đang gặm ngô.

Bốn đứa nhỏ hiện tại đang ngồi song song ở trên ghế kiểu dài, gặm bắp ngô, giống như những con Hamster nhỏ.

Đào Tử gật gật đầu, bởi vì trong miệng nàng đều là hạt ngô, nếu nói thì sẽ phun ra ngoài.

"Hợp Châu có chơi vui hay không?" Bối Bối và cha hắn sinh sống ở Kim Lăng.

Trấn Bạch Dương nằm giữa Kim Lăng và Hợp Châu, thôn xóm bốn phía đều đi ra ngoài làm công, không phải lựa chọn Kim Lăng thì chính là lựa chọn Hợp Châu. Đây cũng là hai thành phố phồn hoa nhất.

Đào Tử nuốt ngô xuống, sau đó cao hứng nói: "Chơi rất là vui, em còn đi nhà trẻ, quen biết được rất nhiều bạn nhỏ nha."

"Há, em mới lên nhà trẻ? Anh đã lên lớp bốn rồi." Bối Bối đắc ý nói.

"Oa, anh thật là lợi hại." Đào Tử kinh ngạc nói.

Nhìn thấy dáng vẻ sùng bái của Đào Tử, lòng hư vinh của Bối Bối vô cùng được thỏa mãn.

"Đương nhiên, năm nay anh đã mười tuổi rồi, anh đã nói với em, năm nay anh còn lấy được giấy khen nữa." Bối Bối rất là đắc ý.

"Ha ha, em cũng có giấy khen, bé ngoan ưu tú."

Nói đến đây, Đào Tử liền có lời rồi.

"Em cũng có, em cũng có..." Huyên Huyên vội vàng nói.

Sau đó, bắp ngô trong miệng nàng phun ra ngoài giống như bắn pháo.

Nhưng mà không sao cả, đây là nông thôn.

Lập tức có mấy con gà chạy tới, ầm ầm ầm..., mấy cái liền sạch bóng.

"Hi hi... Phốc phốc phốc..."

Uyển Uyển lập tức chuyển động đầu nhỏ, bắn pháo một trận.

Nhưng mà, giấy khen thật sự tốt như vậy sao?

Nàng biết giấy khen là cái gì, bởi vì Đào Tử và Huyên Huyên đã cho nàng xem rồi.

Nàng cảm thấy, nhà trẻ hẳn cũng nên cho nàng một cái giấy khen, giấy khen đứa nhỏ ngoan nhất.

Gà bị Uyển Uyển bắn pháo, tất cả đều chạy lại đây, bọn nhỏ thấy chơi vui, cũng không ăn ngô theo quy củ nữa.

Tất cả đều biến thành pháo đậu Hà Lan, ngồi ở chỗ đó, miệng nhỏ không ngừng mà bắn pháo.

Một trái bắp ngô bị gà ăn hơn một nửa.

Mấy người Hà Tứ Hải nhìn thấy cũng không quản bọn họ.

Nói thực sự thì bắp ngô ở nông thôn không được tính là quý giá, rất nhiều người nhà vẫn thường dùng cho gà ăn, cho nên cũng không sao cả.

Hơn nữa sắp ăn cơm rồi, ăn ít một chút cũng tốt.

"Cà rốt, cà rốt, củ cải trắng, củ cải trắng..."

Nhìn trước mắt nhiều gà như vậy, Đào Tử duỗi ngón tay út ra, cố gắng tìm kiếm hai con gà thuộc về nàng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment