Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 757 - Chương 757: Cuộc Sống Tạm Bợ.

Chương 757: Cuộc Sống Tạm Bợ. Chương 757: Cuộc Sống Tạm Bợ.

Nhưng mà nàng đã hoàn toàn không nhận ra được.

Lúc này, bà Tứ vừa vặn đi ngang qua bên cạnh bọn họ.

Thế là Đào Tử vội hỏi: "Bà Tứ, con nào là cà rốt và củ cải trắng vậy ạ?"

" y... Ha ha... Đứa nhỏ này, đó, đó không phải sao?" Bà Tứ tiện tay chỉ hai cái vào trong đám gà.

Đào Tử: (ˊ????)???

"Nhưng mà cháu nhìn không quá giống lắm?" Đào Tử rất nghi hoặc.

"Có thể là lớn rồi, Đào Tử không phải cũng lớn lên sao? Cũng cao lớn rồi."

Bà Tứ vừa cười vừa nói.

Đào Tử cúi đầu nhìn chính mình một chút, sau đó hài lòng nở nụ cười.

"Đừng ngồi ở chỗ này nữa, đi ăn cơm thôi." Bà Tứ lại nói.

"Được." Mấy tên nhóc vội vàng đi xuống từ trên ghế kiểu dài, chạy vào trong phòng.

Ngày hôm nay thời tiết bên ngoài vô cùng tốt, ánh mặt trời chiếu lên người ấm áp, cho nên ông Tứ mới chuyển chiếc ghế dài kia ra bên ngoài, để bọn họ ngồi, chính là muốn bọn họ tắm nắng.

Đây là con dâu hắn căn dặn, muốn Bối Bối tắm nắng nhiều chút, nói như vậy mới có thể thúc đẩy sự hấp thu canxi, có thể cao lớn.

Dừng tay cũng có thể cao, ông Tứ đương nhiên là chấp hành nghiêm ngặt, cũng may giờ là mùa đông, nếu là mùa hè hẳn là đã phơi đến tróc da rồi.

Mấy đứa nhóc chạy vào trong phòng, thấy người lớn đã ngồi ở trên bàn rồi.

Ba đứa nhóc vội vàng tìm đúng vị trí rồi bò lên trên ghế.

"Đào Tử, biết cháu ngày hôm nay trở về, bà Tứ tối hôm qua đã bắt gà mẹ rồi nấu một đêm ở trên lò than, cháu nhất định phải ăn nhiều một chút." Ông Tứ nhìn Đào Tử rồi nói.

"Được, cháu rất lợi hại, có thể ăn một con gà mẹ." Đào Tử nói chắc như đinh đóng cột.

"Đến đến, ông lấy chút canh gà cho các cháu." Ông Tứ nghe vậy thì vui vẻ nói.

Sau đó múc cho mấy đứa nhỏ mỗi người một chén canh gà, người lớn thì một cái chân gà.

"Ồ, hai con gà sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Đúng, nhiều người như vậy, một con không đủ ăn, ông để bà nó giết hai con." Ông Tứ nói.

Thức ăn hôm nay rất phong phú, gà vịt cá lợn trâu, tất cả đều có, cơm tất niên phỏng chừng cũng chỉ có như vậy.

"Đây cũng quá nhiều rồi." Hà Tứ Hải hơi xúc động.

"Không nhiều, là chuẩn bị để ăn tết, chúng ta ăn chút trước." Ông Tứ vui cười hớn hở nói.

"Thực sự quá tiêu pha rồi."

"Chỉ cần không lãng phí thì ăn vào trong bụng chính là không tiêu pha, được rồi, không nói nữa, mọi người ăn đi." Ông Tứ cầm lấy đũa rồi nói.

Tuy rằng mấy đứa nhóc đã không chút khách khí mà bắt đầu ăn rồi, thế nhưng mấy người lớn đều chưa động đũa.

"Đúng rồi, Tứ Hải, nếu như cháu không muốn làm Tết năm nay thì có thể đến nhà ông, chúng ta cùng nhau đón Tết." Ông Tứ nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó suy nghĩ một chút cảm thấy vẫn nên ăn ngay nói thật.

"Tết năm nay cháu sẽ không trở về, cháu chuẩn bị mang Đào Tử cùng đi Giang Hữu."

Hà Tứ Hải nói xong, ánh mắt nhìn về phía Trương Lộc đang vui đầu ăn.

Ông Tứ nhìn theo ánh mắt của Hà Tứ Hải, có chút bừng tỉnh.

"Đương nhiên là phải về, năm thứ nhất, cả gia đình nên đoàn viên." Hắn nói như vậy, lại nhìn về phía Đào Tử bên cạnh, ánh mắt lại càng là thương tiếc.

"Nếu không, để Đào Tử..."

"Ông Tứ." Hà Tứ Hải trực tiếp đánh gãy lời hắn.

"Đào Tử là người nhà cháu, người nhà thì phải cùng nhau." Hà Tứ Hải nói.

"Đúng, người nhà thì phải cùng nhau. Ông nhìn Đào Tử được Tứ Hải nuôi tốt như nào kìa, béo trắng, người cũng mập, lão già ông đang nói mê sảng cái gì đó?" Bà Tứ ở bên cạnh vội vàng nói.

"Đúng, là tôi già nên hồ đồ rồi, dùng bữa, dùng bữa đi." Ông Tứ vội vàng nói.

Bọn họ nhìn thấy sự thay đổi của Đào Tử ở trong mắt, trước đây là đứa nhóc vừa đen vừa gầy, hiện tại hoàn toàn giống như là đứa trẻ đến từ thành phố.

"Ông Tứ, cái này ăn thật ngon." Đào Tử gắp một miếng lạp xưởng quay sang nói với ông Tứ.

"Nếu cháu thích ăn, lát nữa để ba cháu mang một ít trở lại." Bà Tứ ở bên cạnh tiếp lời.

"Không cần, năm nay trong nhà của chúng cháu cũng có rất nhiều đồ ăn mặn. Cháu còn mang một ít về cho các người, chờ ăn cơm xong, cháu sẽ đưa tới cho các người.” Hà Tứ Hải vội vàng nói.

"Không có chuyện gì, đây là do chính tay bà làm, dùng thịt heo trong thôn, ăn vừa ngon vừa vệ sinh, tốt hơn so với mua ở bên ngoài nhiều." Bà Tứ ở bên cạnh nói.

"Không phải ý này, đồ mặn nhà chúng cháu năm nay thật sự là rất nhiều, mang về từ phía Giang Hữu không ít, bạn bè lại cho cháu rất nhiều, trong đó cũng có lạp xưởng, chỉ là không ngon bằng bà Tứ làm mà thôi." Hà Tứ Hải nói.

Trên thực tế không phải là không ngon, chỉ là khẩu vị không giống, ví dụ như lạp xưởng mang về từ bên Giang Hữu thuộc về kiểu lạp xưởng Quảng, ăn ngọt.

Mà lạp xưởng mà Ninh Đào Hoa để La Hoan mang tới, bên trong có bỏ gừng ớt và mấy hương liệu phụ, thực ra mùi vị rất tốt, chỉ có điều không hợp với khẩu vị của mấy đứa nhóc Đào Tử mà thôi.

Khẩu vị của người Hợp Châu thiên về mặn hơn, lạp xưởng cũng thường có mùi mặn, dùng rất ít vật liệu phụ.

Cộng với bà Tứ chọn thịt tốt, mỡ nạc giao nhau, đừng nói Đào Tử ăn đến miệng chảy đầy mỡ, mà ngay cả Hà Tứ Hải cũng rất thích ăn.

Trước đây khi bà nội còn sống, mùa đông hàng năm còn có thể nhớ tới việc làm mấy món mặn này, mà đến lượt Hà Tứ Hải thì hoàn toàn quên mất việc này.

Một bữa cơm ăn rất vui vẻ, ông Tứ cũng không nhắc đến chuyện của Đào Tử nữa.

Ăn cơm xong, Hà Tứ Hải bảo Trương Lộc và mấy đứa nhóc tạm thời ở lại nhà ông Tứ.

Hắn và Lưu Vãn Chiếu thì trở về nhà trước, bởi vì muốn đi chào hỏi các nhà.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment