Đại khái là bởi vì yêu thích chợ thị trấn Trương gia, cho nên chỉ cần ở Giang Hữu, Đào Tử mỗi sáng sớm tỉnh dậy rất là sớm.
Hôm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Trời còn tảng sáng, liền trèo ngồi dậy, đem Hà Tứ Hải lay tỉnh.
"Con làm gì vậy, trời vẫn còn sớm lại ngủ một lúc nữa đi." Hà Tứ Hải bất mãn nói.
"Ba ba, ba ba con nghe thấy bên ngoài có âm thanh." Đào Tử nghiêng lỗ tai lắng nghe nói.
"Ba biết có âm thanh, nhưng cũng không cần sớm như vậy đã rời giường, ngủ tiếp đi."
Hà Tứ Hải đưa tay liền "Đẩy ngã" nàng xuống.
Đào Tử hai tay hai chân bị cánh tay của Hà Tứ Hải chặn lại muốn đem nó giơ lên, nhưng mà đã dùng hết sức bình sinh, vẫn như trước không thể nhúc nhích.
Hà Tứ Hải bởi vì sợ đè lên nàng, cho nên cánh tay hiện lên hình vòm.
Đào Tử suy nghĩ một chút, trở mình.
Sau đó giống như một con chó Corgi, lắc cái mông nhỏ, từ từ chui ra từ cánh tay Hà Tứ Hải.
Một lần nữa lấy lại được "Tự do" Đào Tử cũng không dám lại lay tỉnh Hà Tứ Hải.
Suy nghĩ một chút, chạy đến cuối giường, sau đó đặt mông ngồi ở trên bắp chân Hà Tứ Hải.
Ha ha, lần này không bắt được nàng đâu nhỉ?
Đào Tử đắc ý nghĩ.
Hà Tứ Hải bị nàng đặt mông ngồi triệt để tỉnh táo, đưa tay chụp tới, vơ một cái vào không trung, mở mắt ra, ngước cổ vừa nhìn, tiểu gia hỏa ngồi ở trên chân hắn tràn đầy đắc ý.
"Đại tiểu thư của tôi ơi, sớm như vậy, con muốn làm gì?" Hà Tứ Hải tràn đầy bất đắc dĩ hỏi.
"Con không phải là đại tiểu thư, con là Đào Tử, ba còn chưa muốn dậy sao?" Đào Tử vẻ mặt thành thật sửa lại lời nói của Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải bất đắc dĩ thở dài một tiếng ngồi dậy.
Sau đó đem Đào Tử ôm vào trong ngực của mình.
"Con nói đi, con dậy sớm như vậy là muốn làm gì?" Hà Tứ Hải hỏi.
Đào Tử nghe vậy, lập tức sờ vào cái gối nhỏ của mình, lấy ra một đồng ngày hôm qua nàng tìm được.
"Cho nên, con sáng sớm rời giường, chính là muốn đem một đồng này tiêu cho hết?" Hà Tứ Hải hỏi.
Đào Tử vui vẻ gật đầu.
"Ba nhưng nói cho con biết, một đồng không thể mua được đồ gì hết, đến lúc đó con cũng không nên thất vọng."
Hà Tứ Hải lại ôm cô lên đặt sang một bên, chính mình xuống giường lấy quần áo, muốn ngủ tiếp là điều không thể, chỉ có thể rời giường.
"Ồ ~ Ồ ~ "
Bộ dáng Đào Tử trông có vẻ như đã hiểu, thế nhưng Hà Tứ Hải biết, con bé căn bản nghe không lọt tai.
Hai người mặc quần áo tử tế đi ra khỏi phòng, thấy Dương Bội Lan đã rời giường, cầm một cây chổi đang quét sân.
"Sớm như vậy đã dậy rồi à, sao không ngủ thêm một lát nữa?" Dương Bội Lan nhỏ giọng hỏi.
Mỗi lần ở cùng với Hà Tứ Hải, bà cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, luôn cảm giác mình thiếu nợ Hà Tứ Hải rất nhiều, mặc dù Hà Tứ Hải đã tha thứ cho bà, thế nhưng bà vẫn chưa vượt qua được rào cản trong lòng mình.
"Con cũng muốn, thế nhưng tiểu gia hỏa này không phải muốn rời giường sao, cũng là không có cách nào." Hà Tứ Hải chỉ Đào Tử tóc tai bù xù ở bên cạnh.
"Bà ơi, để con giúp bà." Đào Tử chạy tới, muốn lấy cây chổi trên tay Dương Bội Lan.
"Không cần, không cần, làm sao có thể để cho con làm những việc này chứ?" Dương Bội Lan vội vàng nói.
Đào Tử nghe vậy hơi nghi hoặc một chút.
"Tại sao không được? Khi con còn nhỏ, con cũng từng quét sân mà?"
Nói xong khuôn mặt đắc ý.
"Thật không, con giỏi thế luôn à?" Dương Bội Lan nói.
"Nào, bà giúp Đào Tử chải lại mái tóc cho con bé đi." Hà Tứ Hải nhận lấy cây chổi trên tay Dương Bội Lan.
Nghe nói giúp Đào Tử chải bím tóc, Dương Bội Lan cũng không từ chối.
"Bà mua cho con rất nhiều dây buộc tóc đẹp, bà thắt cho con một bím tóc thật đẹp có được hay không?" Dương Bội Lan đưa tay lôi kéo Đào Tử nói.
"Có thật không ạ? Ở chỗ nào ạ, nhanh lên một chút cho con xem với, mau cho con xem với ạ." Đào Tử nghe vậy tràn đầy hưng phấn.
Dương Bội Lan mỉm cười kéo cô bé vào trong phòng của mình.
Bởi vì yêu thích Đào Tử, cũng bởi vì muốn thể hiện tốt hơn trước mặt Hà Tứ Hải.
Dương Bội Lan trước đó liền mua rất nhiều đồ cho cô gái nhỏ, các loại dây buộc tóc màu sắc, kẹp tóc sáng lóng lánh, vật trang sức vân... vân các vật dụng nhỏ khác.
Bà cũng không am hiểu cùng cô gái nhỏ ở chung như thế nào, thế nhưng nghĩ đến các cô gái nhỏ chắc đều thích những cái này?
Bây giờ nhìn lại hiệu quả vẫn là rất tốt, tối thiểu Đào Tử biểu hiện rất vui vẻ.
"Ồ, Tứ Hải, sao con dậy sớm vậy?"
Hà Tứ Hải quay người lại, hóa ra bà nội cũng đã rời giường.
"Đào Tử ngủ không yên, vẫn cứ đem con lôi dậy cho bằng được." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.
"Đào Tử đâu?"
"Con ... Mẹ dẫn con bé trở về phòng chải bím tóc rồi." Giọng điệu của Hà Tứ Hải có phần cứng ngắc nói.
Trên thực tế, mặc dù Hà Tứ Hải đã thừa nhận Trương Lục Quân với Dương Bội Lan, thế nhưng gọi bọn họ là ba mẹ, vẫn còn cảm thấy đông cứng với không được tự nhiên.
Bà nội đại khái cũng đã hiểu, cười một cái nói, "Chậm rãi rồi sẽ quen."
Lại nói tiếp: "Bội Lan dậy rồi, ba của con nhất định cũng đã dậy, bà đi nhà bếp nhìn xem thử, hắn khẳng định là đang nấu đồ ăn sáng."
Nói xong xoay người liền chuẩn bị đi nhà bếp.
Đúng lúc này, Đào Tử từ trong phòng lao ra, vẻ mặt hưng phấn nói: "Bà ơi, bà ơi, bím tóc của con nhìn có đẹp không ạ?"
Hóa ra Dương Bội Lan đã dùng một sợi dây dài nhiều màu sắc để lẫn vào tóc của cô, sợi dây màu sắc sặc sỡ được thắt bằng một chiếc nơ sặc sỡ ở đầu và cuối bím tóc.
Mặc dù tóc ngắn một chút, thế nhưng vẫn rất đẹp.
Đào Tử vui vẻ ở trong sân chạy tới chạy lui.
"Con bé dậy sớm như thế, nhất định là muốn đi chợ trong trấn, con dẫn con bé đi ra ngoài chơi đi." Nhìn dáng vẻ hưng phấn của cô, bà cười nói.
"Hôm nay bà có muốn mở quầy hàng không?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Sắp bước sang năm mới rồi, những nông cụ này cũng không tiện bán, sẽ không ra quầy, người thật muốn mua cũng tới trong cửa hàng, không cần thiết lại bày sạp." Bà nội cười nói.
Đào Tử nghe vậy, lập tức không kịp chờ đợi lôi kéo Hà Tứ Hải đang suy nghĩ hướng bên ngoài chạy.
"Con nha, chỉ có một đồng, ba xem thử con mua được cái gì, ba đã nói với con rồi, hôm qua đã mua cho con nhiều đồ như vậy, con cũng không nhớ mua lại cho ba một món chứ." Hà Tứ Hải vẻ mặt hài hước nói.
"Hừ, con có tiền." Đào Tử đắc ý nói.
"Được, đợi lát nữa hi vọng con còn có thể nói chuyện khí thế như vậy." Hà Tứ Hải có chút buồn cười mà nói.
Sau đó mang theo Đào Tử ra cửa.
"Về sớm một chút ăn sáng." Dương Bội Lan đi theo tới cửa hàng dặn dò.
"Biết rồi." Hà Tứ Hải trả lời một câu, lôi kéo Đào Tử đi về hướng chợ.
Nhìn bóng lưng của hai người, Dương Bội Lan há miệng, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
------
Dịch: MBMH Translate