Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 773 - Chương 773: Mười Cái Năm Đồng.

Chương 773: Mười Cái Năm Đồng. Chương 773: Mười Cái Năm Đồng.

"Tiểu cô nương, cháu bây giờ đã có tiền rồi, có muốn mua đồ của bác không? Để bác nói cho cháu biết, đồ của bác không chỉ chất lượng tốt, hơn nữa đều rất thú vị."

Chủ quầy hàng tạp hóa bên cạnh lấy một cái cây gãi ngứa từ quầy hàng, ở trên lưng gãi được hai lần, nhưng bây giờ là mùa đông, khí trời mát, cái tay cầm lạnh lẽo khiến hắn phải nhoẻn miệng cười, chọc cho Đào Tử cười khanh khách.

"Đường ca, anh cũng thiệt là, anh đây là đang lừa gạt trẻ con đấy." Chủ quầy bán câu đối cười nói.

"Làm sao có thể nói là lừa gạt được? Tôi bán người mua, một người muốn đánh một người muốn bị đánh, anh tình tôi nguyện, nói cái gì lừa gạt hay không lừa gạt chứ?" Chủ quầy tạp hóa nói xong, còn liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải mỉm cười không lên tiếng, chuyện của Đào Tử thì Đào Tử tự mình làm chủ, hôm nay hắn không nhúng tay vào.

Đào Tử quả nhiên rất đơn thuần, nghe vậy lập tức ngồi xổm ở trước sạp tạp hóa nhìn mọi thứ.

"Cháu chỉ có năm đồng, quá ít, nếu không cháu mua cái này đi, cái này vốn là mười đồng, nhìn thấy cháu đáng yêu như thế, bác bán cháu năm đồng thôi." Chủ quầy tạp hóa cầm lấy búa gỗ ở bên cạnh lên nói.

Đào Tử tò mò nhìn búa gỗ.

"Cái này dùng để làm gì?" Đào Tử tò mò hỏi.

"Như vậy, dùng để đấm lưng." Chủ sạp tạp hóa cầm lấy cây búa, ở trên lưng mình nện cho hai cái.

Đào Tử lắc đầu, cô không cảm thấy hứng thú lắm.

Sau đó lại đưa ánh mắt rơi vào trên quầy hàng.

"Nếu không, cháu mua cái này đi, cái này chơi cũng vui." Chủ quầy tạp hóa lại lục lọi ra một bầu nhỏ bằng đồng.

Đào Tử liếc nhìn, sau đó quay đầu lại nhìn về phía cái bầu treo trên eo Hà Tứ Hải.

Lắc đầu, không đẹp bằng của ba ba, mới không cần.

"Vậy cháu muốn cái gì, bác đã nói với cháu rồi, năm đồng không mua được ..."

"Cháu muốn con ếch lớn này." Đào Tử bỗng nhiên đưa tay chỉ vào một đồ trang trí con cóc vàng thu hút giàu sang và phú quý bên cạnh mình.

"Cái này không thể được, cái này làm bằng đồng, năm đồng cũng không thể bán cho cháu được, bán cho cháu rồi bác sẽ thua lỗ lớn, nếu không cháu nhìn thêm cái khác đi?" Chủ quầy tạp hóa hét lên.

Sau đó nhìn về phía Hà Tứ Hải sau lưng nàng.

Hà Tứ Hải khẽ mỉm cười không tiếp lời.

Thấy Hà Tứ Hải không nói lời nào, hắn lại nói: "Nếu không cháu chọn cái khác đi, cái con cóc ghẻ lớn lên khó nhìn như vậy, cháu chọn nó làm gì?"

"Nó lớn." Đào Tử nói.

Đối với trẻ con mà nói, đồ vật đương nhiên càng lớn càng tốt.

"Ha ha, Đường ca, vừa nãy anh để tiểu cô nương người ta mua đồ cho anh, mở hàng cho anh, bây giờ người ta cho anh muốn mua, anh lại không bán cho người ta, anh đang đùa giỡn người khác à?" Chủ quầy bán câu đối bên cạnh cười nói.

"Đi đi đi, tôi lỗ vốn nha." Chủ sạp tạp hóa vội vàng nói.

"Gần sang năm mới, chịu thiệt là phúc, anh bán cho cô bé đi." Chủ quầy câu đối ồn ào nói.

"Được rồi, được rồi, bác bán lỗ cho cháu một cái." Chủ quầy tạp hóa vẻ mặt đau lòng mà nói.

"Có thật không ạ?" Đào Tử kinh hỉ hỏi.

"Đương nhiên là thật, bác còn có thể gạt cháu sao?" Chủ sạp tạp hóa bất đắc dĩ nói.

"Cảm ơn ông chủ." Đào Tử cao hứng đem năm đồng đưa cho chủ sạp tạp hóa.

Sau đó đưa tay di chuyển con cóc ngậm vàng.

Hà Tứ Hải ở phía sau vội vàng vươn tay ra đỡ hộ, đồ trang trí lớn như vậy, trọng lượng cũng không nhẹ, Đào Tử làm sao có khả năng mang đi được chứ.

Nhưng cũng đã để Hà Tứ Hải mở rộng tầm mắt, Đào Tử nhẹ nhõm bế lên.

"Hắc hắc, mạ đồng, mạ đồng ..." Ông chủ quầy tạp hóa nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Hà Tứ Hải, ngượng ngập chê cười nói.

Chủ sạp câu đối bên cạnh bắt đầu cười ha hả.

Đào Tử bất kể có phải làm bằng đồng hay không, cô ôm cóc ngậm vàng, lại chen vào giữa hai chủ sạp để tiếp tục bán.

Hai chủ sạp hai mặt nhìn nhau, sau đó toàn bộ đều nở nụ cười, cảm thấy tiểu cô nương này thật sự là buồn cười

"Con dự định bán bao nhiêu tiền?" Hà Tứ Hải có chút buồn cười mà ở bên cạnh hỏi.

"Năm đồng." Đào Tử không chút nghĩ ngợi, bật thốt lên.

Ba người bên cạnh: ...

"Con dùng năm đồng mua được, lại bán ra năm đồng, con không phải là một phân tiền cũng không kiếm được sao? Vẫn chỉ có năm đồng." Hà Tứ Hải sau khi cười xong, kiên trì giải thích cho Đào Tử.

Đào Tử nghe vậy, duỗi tay phải của mình ra, năm ngón tay mở ra, rướn cổ lên hướng về chủ sạp tạp hóa nhìn một chút.

"Bác đã nói với cháu rồi, là bán lỗ cho cháu." Chủ tạp hóa cười nói.

Thực tế hắn đúng là bán lỗ, lỗ mười đồng, hắn nhập hàng là 15 đồng, định giá bán 88 đồng.

Đào Tử trên thực tế là đang nhìn năm đồng tiền kia, sau đó lại đếm đếm đầu ngón tay, lâm vào xoắn xuýt, lại vươn tay trái ra, năm ngón tay mở ra ...

"Bán bao nhiêu tiền vậy?"

Một cái năm đồng hai cái năm đồng?

Đào Tử tiếp tục xoắn xuýt.

"Ồ, vẫn còn có đồ chơi bán à? "

Đúng lúc này, một ông lão đi ngang qua trước gian hàng, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy đồ trang trí hình con cóc ngậm vàng đặt trên mặt đất.

"Cái này bán thế nào?" Ông lão ngồi chồm hỗm xuống liếc mắt đánh giá hỏi.

Đào Tử còn đang sững sờ vội vàng duỗi tay nhỏ của mình ra, năm ngón tay nhỏ của cô dang rộng ra.

Đồng thời còn dang xoắn xuýt, cái tay còn lại có nên vươn ra luôn hay không, là hai cái năm đồng.

"Năm mươi, được, vậy tôi mua." Ông lão nói.

Sau đó móc ra 50 đồng đưa cho Đào Tử vẫn còn đang sững sờ, ôm lấy con cóc ngậm vàng để xuống đất.

Chủ tạp hóa ở bên cạnh há miệng, nhưng khi thấy ánh mắt của Hà Tứ Hải nhìn sang, lại nuốt trở vào.

Ngay khi Đào Tử vẫn còn đang bàng hoàng nhìn năm mươi đồng trong tay, hôm nay cô đã hoàn thành giao dịch lần thứ hai, lợi nhuận kiếm được gấp chín lần.

"Tiểu cô nương, cháu là ai?" Chủ sạp câu đối bên cạnh, hướng về Đào Tử duỗi ra ngón tay cái, vẻ mặt thán phục.

"Nha đầu này thật sự là không bình thường, đây là Lai Tài nữ, khi còn bé vượng gia, lớn hơn vượng phu." Chủ tạp hóa bên cạnh cũng là vẻ mặt thán phục.

Không trách hai người bọn họ than thở, bọn họ từ sớm tới tìm, nếu không phải Đào Tử, bọn họ một cuộc làm ăn cũng không có, nhưng mà cô gái nhỏ này...

Không nói, hoàn toàn không sánh được.

Nhưng mà Đào Tử hiện tại không quan tâm những cái này, mà là cầm 50 đồng, tò mò hướng về Hà Tứ Hải hỏi: "Ba ba, này là bao nhiêu tiền?"

"Đây là 50 đồng." Hà Tứ Hải nói.

"50 đồng là bao nhiêu tiền?" Đào Tử gãi đầu nhỏ, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

"Chính là mười cái năm đồng." Hà Tứ Hải nắm lên tay nhỏ bé của cô, chỉ về phía năm ngón tay đầu cho nàng xem.

"Vậy có phải hay không có thể mua được rất nhiều thứ?" Đào Tử vui vẻ hỏi.

"Có thể mua rất nhiều thứ." Hà Tứ Hải gật đầu.

Đào Tử vui vẻ ở tại chỗ xoay một vòng vòng.

Sau đó hướng về chủ tạp hóa với chủ sạp câu đối vẫy vẫy tay.

"Tạm biệt chú."

Sau đó lôi kéo tay Hà Tứ Hải đi về phía trước.

"Con muốn mua gì?" Hà Tứ Hải cười hỏi.

"Con muốn mua tất cả mọi thứ."

Đào Tử giang hai cánh tay, dường như muốn ôm trọn cả con phố vào lòng, bành trướng đến lợi hại.

"50 đồng, e rằng vẫn là không đủ." Hà Tứ Hải nhẹ giọng nói.

Đào Tử: (⊙ ⊙ )

"Ba không phải là nói 50 đồng, có thể mua rất nhiều thứ đấy sao?" Đào Tử hỏi.

"Đúng vậy, ba nói mua rất nhiều thứ, chưa nói có thể mua được tất cả đồ vật." Hà Tứ Hải nói.

Đào Tử nghe vậy, tâm tình rất là phiền muộn.

Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng kêu thất thanh.

"Ném vòng, ném vòng, mười đồng năm lần, siêu cấp giải thưởng đang chờ bạn ..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment